Bước lên cầu thang, Lục Giang Trạch cảm thấy toàn thân có chút nóng, đầu gối cũng có chút nhũn ra.
Cậu khẽ cau mày, không thèm để ý thân thể khó chịu, trực tiếp bước vào gian phòng của mình.
Trên thực tế, công bằng mà nói, Tiêu Viêm đối xử với Lục Giang Trạch rất tốt. Tiêu Viêm không hoàn toàn sai, khi sự cố ký hiệu đặc thù xảy ra, anh ta có thể không biết rằng sự cố này là do Lục Giang Trạch lên kế hoạch.
Nếu là bản thân Lục Giang Trạch, nếu có người hãm hại cậu như vậy, cậu sẽ chặt tay chân của người đó, nhốt dưới hầm, chỉ để người này giải quyết nhu cầu thể xác trong thời kỳ nhạy cảm, và cậu sẽ không bao giờ kết hôn với loại người này. Cậu thân là thiếu gia của một gia đình giàu có, được cưng chiều từ nhỏ nên cũng vì lý do này mà ra tay tàn nhẫn với người khác. Dám tính toán lên người cậu, cậu sẽ không bao giờ ban quả tốt cho những kẻ dám âm mưu chống lại anh.
Nhưng Tiêu Viêm thực sự kết hôn với Lục Giang Trạch.
Chỉ từ thời điểm này, Tiêu Viêm đã làm hết sức mình cho Lục Giang Trạch.
Chỉ là, Lục Giang Trạch trong văn bản gốc rõ ràng là không hài lòng với điều này.
Tiêu Viêm gắn thẻ phụ của mình với Lục Giang Trạch, nếu Lục Giang Trạch nguyện ý làm công cụ trong suốt thì cho dù Tiêu Viêm và Lục Giang Trạch sau này ly hôn, Lục Giang Trạch trong nguyên tác cũng sẽ không chết vì bùng nổ pheromone.
Nhưng Lục Giang Trạch không cam tâm trở thành một công cụ.
Bởi vậy, cậu phải đối mặt với một kết thúc như vậy.
Lục Giang Trạch dùng đầu ngón tay sờ nhẹ vào cằm, cẩn thận suy nghĩ.
Nếu là Lục Giang Trạch ban đầu, số tiền mà Tiêu Viêm đưa cho cậu chắc chắn đủ để cùng Tiêu Viêm ly hôn. Nhưng đối với Lục Giang Trạch hiện tại, sau khi ly hôn với Tiêu Viêm, số tiền Tiêu Viêm để lại cho cậu chắc chắn không đủ để cậu tiêu.
Để ly hôn với Tiêu Viêm, ít nhất cậu phải đầu tư một số khoản trước để đảm bảo rằng thu nhập cậu nhận được có thể trang trải chi phí hàng ngày.
Tuy nhiên, còn một vấn đề nữa.
Nếu Tiêu Viêm thực sự lấy cậu vì Ký hiệu đặc thù, Lục Giang Trạch sẽ phải nghĩ cách để làm cho ký hiệu đặc thù không còn hiệu lực nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Giang Trạch bật điện thoại lên và bắt đầu tìm kiếm nội dung liên quan về ký hiệu đặc thù.
Lục Giang Trạch chưa bao giờ thấy việc các ký hiệu đặc thù trước đây. Trong thế giới của cau, mặc dù có những pheromone đặc thù, chẳng hạn như pheromone màu tuyết, màu nước và màu núi, nhưng không có ký hiệu đặc thù nào.
Do đó, khái niệm đánh dấu đặc thù có lẽ khác nhiều so với đánh dấu vĩnh viễn.
Lục Giang Trạch lướt qua thông tin hiện lên trên trang web của điện thoại, và cậu đã đo đếm đánh dấu đặc thù trong đầu.
Đánh dấu đặc biệt chỉ một phương pháp đánh dấu tương đối độc đáo, chỉ có thể kết hợp pheromone đặc biệt với nhau để tạo ra, có thể coi là một loại bảo hộ đối với Omega.
Omega có pheromone đặc biệt có thể xoa dịu các omega khác, và cũng có thể xoa dịu alpha. Omega được đánh dấu đặc biệt rất hấp dẫn đối với alpha được đánh dấu đặc biệt.
Và nếu muốn ngắt sự hấp dẫn này chỉ có cách là cắt bỏ tuyến.
Lục Giang Trạch xoa xoa lông mày.
Sức nóng trên người càng rõ ràng, Lục Giang Trạch nhận ra rằng mình có thể đã bước vào thời kỳ động dục. Cậu tùy ý từ trong hộp bên cạnh lấy ra một ống thuốc ức chế, nhìn chất lỏng trong suốt được tiêm vào trong cơ thể mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu tuyến thể được loại bỏ, cậu sẽ không phải chịu đựng kỳ động dục.
Nếu một omega cắt bỏ tuyến thể , điều đó có nghĩa là omega đó đã từ bỏ thân phận omega của mình. Một omega bị cắt bỏ nội tiết gần như giống với beta, không thể ngửi thấy mùi pheromone của người khác, cũng sẽ không phát dục, mất đi khả năng bị đánh dấu vĩnh viễn.
ABO thực ra chỉ là giới tính, và Lục Giang Trạch hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.
Alpha ở thể chất có ưu điểm nhất định, Alpha đỉnh cấp có thể dùng pheromone áp chế một số người, nhưng Omega cùng Beta cũng có rất nhiều phương diện phi thường.
Cậu gọi điện thoại xuống tầng dưới.
Quản gia nhấc máy, không dám vô lễ với Lục Giang Trạch.
Quản gia: “Lục thiếu gia, ngài cần cái gì sao?”
Lục Giang Trạch: “Giúp tôi đặt lịch hẹn phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, càng sớm càng tốt.”
Lục Giang Trạch bình tĩnh nói.
Giọng nói của cậu có phần trong trẻo, rất dễ chịu khi nghe. Nhưng những gì anh ta nói gần như khiến người quản gia nổi điên.
Quản gia: “Cái gì?”
Lục Giang Trạch: “Giúp tôi đặt lịch phẫu thuật cắt bỏ tuyến.”
Sau khi nói điều tương tự lần thứ hai, giọng điệu của Lục Giang Trạch rõ ràng có chút không kiên nhẫn, cậu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn cảm thấy không hài lòng.
Thấy Lục Giang Trạch như vậy, quản gia còn dám nói thêm vài câu? Hắn vội vàng đáp lại, sau đó nghe bên Lục Giang Trạch cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Giang Trạch ngồi trên ghế sofa và bật máy tính xách tay của mình lên.
Cậu muốn đầu tư vào một số dự án.
Ở thế giới ban đầu, cau có rất nhiều tài sản trong tay, và có thể chọn một số dự án mà cau thích để đầu tư. Nhưng ở thế giới này, Lục Giang Trạch không biết gì về những dự án đó, và cậu không có bất kỳ thông tin nào, vì vậy việc đầu tư sẽ khó khăn hơn nhiều.
Mặc dù cổ phiếu cũng có thể kiếm được một ít tiền, nhưng so với đầu tư, nó chỉ có thể nói là một công việc kinh doanh nhỏ. Bạn có thể đầu tư vào hai cổ phiếu trong thời gian rảnh rỗi để giải tỏa sự nhàm chán, nhưng thu nhập đầu tư nhiều thì vẫn nên đến từ việc đầu tư vào các dự án giải trí.
Tuy nhiên, những gì bạn đọc trên Internet không được tính, nếu bạn thực sự muốn đầu tư, bạn vẫn phải tham khảo một chút.
Lục Giang Trạch cau mày, cuối cùng dùng tiền của Tiêu Viêm để đầu tư vào hai cổ phiếu.
Số tiền cậu đầu tư không lớn, và toàn bộ ngân sách của cậu chỉ bằng giá của một chai rượu vang đỏ bình thường. Nhưng ngay cả sau khi tiêu một số tiền lớn như vậy, Lục Giang Trạch vẫn viết một tờ giấy nợ và đặt nó dưới gầm bàn.
Sau khi mua cổ phiếu, Lục Giang Trạch vươn vai.
Dưới lầu, quản gia nhất thời có chút sứt đầu mẻ trán.
Mặc dù hắn biết rằng nếu Lục Giang Trạch thực sự loại bỏ tuyến thể , điều đó sẽ mang lại lợi ích to lớn cho Tiêu Viêm. Nhưng nếu hắn thực sự hẹn đến phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể của Lục Giang Trạch, và khi Tiêu Viêm trở lại sau thời kỳ nhạy cảm, cậu chủ phải làm gì nếu không tìm thấy ai an ủi mình?
Omega có pheromone đặc biệt thực sự không phổ biến, và ngay cả khi Lục Giang Trạch không cố gắng hết sức để Tiêu Viêm đánh dấu Lục Giang Trạch, thì thời kỳ nhạy cảm của Tiêu Viêm cũng sẽ rất khó khăn.
Nếu tuyến thể thực sự bị loại bỏ thì...
Quản gia do dự một chút, vẫn phải gọi điện thoại đến bệnh viện tư nhân của Tiêu Viêm.
Trong khi Lục Giang Trạch vẫn đang đọc sách, điện thoại liên lạc nội bộ reo lên.
Cậu từ từ đọc xong chương đó trước khi nhấc điện thoại và hỏi:
Lục Giang Trạch: “Cái gì?”
Quản gia: “Lục thiếu gia, bác sĩ Khương là người có kinh nghiệm sâu nhất về phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, nhưng bây giờ bác sĩ Khương đã ra nước ngoài và khoảng ba tháng sau mới quay lại. Vì vậy, tôi đã đặt lịch hẹn cho cuộc phẫu thuật của cậu vào thời gian ba tháng sau. Cậu xem có thể chứ?”
Quản gia có chút sợ hãi, tay cầm điện thoại thậm chí còn chảy chút mồ hôi.
Lục Giang Trạch: “Được.”
Lục Giang Trạch không có phản đối.
Cậu biết phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể không phải hoàn toàn không có nguy hiểm, hơn nữa pheromone đặc biệt hình như khác với pheromone thông thường, vì vậy cậu không có ý kiến gì với sự sắp xếp của quản gia, nhưng lại cảm thấy thời điểm này... có hơi lâu.
Nếu Tiêu Viêm trải qua thêm một giai đoạn nhạy cảm khác ở giữa, anh ấy có thể phải trấn an cho Tieu Viêm.
Lục Giang Trạch đặt điện thoại xuống và cau mày suy nghĩ về nó.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Giang Trạch đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
Cậu có nhiều việc quan trọng hơn phải làm bây giờ.
Lục Giang Trạch: “Gọi tài xế tới đưa tôi đến trung tâm mua sắm của Tiêu gia.”
Khi Lục Giang Trạch đi xuống cầu thang, cậu nhìn thấy quản gia và phân phó nói:
“Còn có, lần sau nếu có người tìm tới ta, trước hỏi bọn họ vì sao tìm ta, nếu là ôn chuyện quá khứ, cũng không cần cho vào.”
Quản gia: “Vâng.”
Quản gia cung kính cúi đầu trước Lục Giang Trạch.
Khi quản gia đồng ý, Lục Giang Trạch đứng dậy và đi ra ngoài.
Cau cần mua một số trang phục cho mình trước, đồng thời học cách omega sẽ trấn an alpha.
Ít nhất trong ba tháng này, nếu Tiêu Viêm có kỳ mẫn cảm, cậu cũng sẽ không quá cảm thấy mới lạ.
Người lái xe đưa Lục Giang Trạch ra ngoài trung tâm mua sắm và Lục Giang Trạch phân phó:
Lục Giang Trạch: “Hai giờ sau nhớ tới đón ta.”
Cậu vừa nói xong đứng dậy bước ra khỏi xe.
Ai đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp của Lục Giang Trạch thò ra khỏi xe, sau đó là toàn thân.
Động tác của cậu có chút chậm chạp, trên mặt được che bởi một cặp kính râm lớn, ai cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt thanh tú của cậu dưới cặp kính râm như vậy nên có bộ dạng gì.
Lục Giang Trạch bước vào trung tâm mua sắm và đi thẳng đến cửa hàng sang trọng.
Nhìn thấy Lục Giang Trạch xuất hiện trong cửa hàng sang trọng, nhân viên bán hàng bên trong lập tức chào đón cậu.
Bạn biết đấy, vị thiếu gia may mắn được Tiêu Viêm cưới thực chất là một thằng ngốc. Chỉ cần cô giới thiệu những thứ không bán được ở cửa hàng xa xỉ, thiếu gia sẽ mua lại những thứ đó.
Vì điều này, cô đã kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng lần này, cô nhất định đã tính toán sai.