Khi Lục Giang Trạch tỉnh dậy, cậu cảm thấy toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi.
Đôi lông mày thanh tú hơi cau lại, cậu ngồi dậy nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Hoàn cảnh trước mắt rõ ràng cùng lúc cậu ngủ không giống nhau, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu đang ở trong phòng ngủ của mình, nhưng trước mắt cậu, tựa hồ ở một nơi hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là hiện tại ưu tiên hàng đầu chính là tắm rửa sạch sẽ.
Cảm giác nhớp nháp trên người khiến Lục Giang Trạch gần như không chịu nổi, cậu bước vào phòng tắm, sau khi tắm xong, cậu nhìn chính bản thân mình trong gương.
Người đàn ông trong gương rõ ràng là khác với cậu.
Người thanh niên này cực kỳ thanh tú, môi mỏng mũi cao, một đôi mắt mèo khiến cho khuôn mặt của người này thêm vài phần linh động.
Lục Giang Trạch cau mày, thay áo choàng tắm rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, cậu chợt nghe thấy tiếng gì đó vang lên.
Âm thanh rất lớn dường như là tiếng lật qua lật lại của một trang sách.
Lục Giang Trạch theo tiếng nhìn lại và nhìn thấy cuốn sách trên bàn cà phê. Dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng cậu vẫn ngồi xuống và cầm cuốn sách lên.
Lật cuốn sách lại, Lục Giang Trạch nhìn thấy tiêu đề “Ánh trăng trắng của tổng tài lãnh khốc”.
Lục Giang Trạch có chút ghét bỏ mà nhếch miệng và đọc xong cuốn sách.
Cuốn sách cũng không tính là quá dài, Lục Giang Trạch chưa đầy nửa giờ đã đọc xong, vừa đặt sách lên bàn cà phê, liền nhìn thấy cuốn sách biến thành tro dưới mí mắt của mình.
Lục Giang Trạch cau mày.
Chẳng lẽ... Cậu xuyên đến thế giới nơi có quyển sách này?
Trong sách quả thực có một người trùng tên với cậu, nhưng Lục Giang Trạch trong sách là bia đỡ đạn, cậu ta cố hết sức để Tiêu Viêm khắc ký hiệu đặc thù lên mình, ký hiệu đặc thù này khác với những gì Lục Giang Trạch đã biết.
Trong thế giới mà Lục Giang Trạch biết, giai đoạn nhạy cảm alpha thực sự không nghiêm trọng như vậy, nhưng trong thế giới này, những người có pheromone đặc thù có thể thực hiện các ký hiệu đặc thù. Ký hiệu đặc thù thậm chí không cần phát sinh quan hệ, không cần thắt nút. Nhưng ký hiệu đặc thù sẽ khiến alpha không thể rời khỏi Omega bị hắn đánh dấu trong thời kỳ mẫn cảm, nếu rời đi alpha rất có thể sẽ chết.
Trong hoàn cảnh như vậy, và vì lý do này, Tiêu Viêm và Lục Giang Trạch không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn.
Lục Giang Trạch khoanh gối ngồi đó với tư thế cực kỳ thoải mái, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối.
Cậu chậm rãi gõ đầu ngón tay lên đầu gối, nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Cuộc hôn nhân này đối với cậu không phải là chuyện tốt, bản thân Lục Giang Trạch là một alpha đỉnh cấp, cho nên cậu đương nhiên biết thời kỳ mẫn cảm của một alpha sẽ khó chịu như thế nào. Trong nguyên tác, Lục Giang Trạch cứ như vậy trói mình và Tiêu Viêm lại với nhau, nhưng bản thân Lục Giang Trạch cậu thật sự không thích.
Khi Lục Giang Trạch vẫn đang suy nghĩ về điều này, cậu nghe thấy một âm thanh lười nhác từ bên ngoài:
Quản gia: “Lục thiếu gia, dưới lầu có người tiến vào nói muốn gặp ngươi, ngươi gặp không?”
Giọng nói của người đàn ông vài phần thờ ơ, khiến cho Lục Giang Trạch cảm thấy rất khó chịu.
Cậu nhướng mi và nói với người phía sau cánh cửa:
Lục Giang Trạch: “Để hắn ta đợi một lúc.”
Bất kể ở dưới lầu là ai, cậu đều muốn gặp, nhưng ít nhất cũng phải xem bây giờ là thời điểm nào trong cuốn sách.
Lục Giang Trạch đứng dậy và bước vào phòng thay đồ.
Chỉ là hắn liếc mắt nhìn quần áo trong tủ quần áo, lại không khỏi nhíu mày.
Thẩm mỹ trần tục này là sao? Hầu hết quần áo đều có dán những thứ lấp lánh, và một số quần áo thì không có nhưng màu sắc đặc biệt cổ quái. Lục Giang Trạch lục tung tủ quần áo một lúc lâu mới tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần jean màu đen sẫm. Sau đó Lục Giang Trạch mới thay quần áo và đi xuống lầu.
Khi xuống cầu thang, bên kia đã đợi sẵn.
Trên người người đó thoang thoảng mùi trà xanh, khiến Lục Giang Trạch không khỏi nhíu mày.
Cậu bước tới và ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với người đàn ông, hai chân khoanh lại với nhau.
Đôi chân của Lục Giang Trạch thẳng tấp và thon thả, ngồi trên ghế sô pha như thế này trông anh vô cùng phóng túng. Một đôi mắt mèo nhìn người ngồi đối diện, giọng nói có phần lạnh lùng:
Lục Giang Trạch: “Quản gia, pha cho vị khách này một tách trà.”
Quản gia hiếm khi thấy thái độ của Lục Giang Trạch, do dự một chút, liền nghe thấy Lục Giang Trạch thanh âm càng ngày càng lạnh:
Lục Giang Trạch: “Như thế nào? Khách nhân đến Tiêu gia làm khách thậm chí một tách trà nóng cũng không thể uống?”
Giọng nói của Lục Giang Trạch vốn rất rõ ràng, nhưng khi nghe cậu nói điều này, quản gia đã rất ngạc nhiên.
Hắn vội vàng xin lỗi và nói với một nụ cười:
Quản gia: “Đương nhiên, Lục thiếu gia, ngươi chờ một chút, ta liền đi pha trà lập tức mang tới.”
Sau khi quản gia xoay người rời đi, Lục Giang Trạch nhướng mi nhìn người đối diện, nhẹ giọng nói:
Lục Giang Trạch: “Ngươi là ai? Ngươi đến Tiêu gia làm gì?”
Người đàn ông đối diện cắn chặt môi dưới nói:
Tô Vũ: “Lục Giang Trạch, ngươi thật có bản lĩnh. Ngươi trở thành phu nhân Tiêu gia, rồi liền đem ta quên đi?”
Lục Giang Trạch: “Ta biết ngươi?”
Lục Giang Trạch nhẹ giọng nói.
Mặt người đàn ông ở phía đối diện trở nên xấu xí khi nghe điều này.
Tô Vũ: “Lục Giang Trạch!”
Lục Giang Trạch: “Thực xin lỗi, ta thực sự không nhớ ngươi là ai a.”
Lục Giang Trạch suy nghĩ một lúc, nhưng không thể nhớ ra người trước mặt mình là ai. Cậu không phải là người sẽ tự làm khó mình, nếu cậu không thể nhớ ra, thì đơn giản là không nghĩ về nó nữa .Dù sao, bất luận người trước mắt là ai, cùng cậu cũng không có bao nhiêu quan hệ a?
Lục Giang Trạch: “Bất quá, ngươi là ai, cũng không liên quan gì đến ta.”
Lục Giang Trạch nhẹ giọng nói, tựa hồ đang cười.
Người đàn ông tức giận đến trợn tròn mắt, nói với Lục Giang Trạch:
Tô Vũ: “Lục Giang Trạch, đừng khinh người quá đáng, ta vẫn có bằng chứng cho thấy ngươi đã dùng thủ đoạn để Tiêu Viêm ký hiệu đặc thù lên ngươi.”
Lục Giang Trạch: “Chứng cứ?”
Lục Giang Trạch cúi đầu mỉm cười rồi nói: “Vậy thì ngươi nên lấy nó ra.”
Lục Giang Trạch hoàn toàn không có ý định tiếp tục cuộc hôn nhân với Tiêu Viêm.
Ký hiệu đặc thù không chỉ ảnh hưởng đến alpha, mà còn ảnh hưởng đến omega. Nếu căn cứ theo thời gian trong nguyên tác, Tiêu Viêm nhất định phải ly hôn với cậu trong vòng một năm sau rồi cưới Cố Thắng Thủy, như vậy cậu cũng không bằng tìm cách cắt đứt quan hệ với Tiêu Viêm, sau đó rời xa Tiêu Viêm.
Vì vậy, Lục Giang Trạch hoàn toàn không quan tâm liệu bằng chứng do bên kia nắm giữ có được đưa ra hay không.
Nghe những gì Lục Giang Trạch nói, người đàn ông oán hận đứng dậy và nói với Lục Giang Trạch:
Tô Vũ: “Lục Giang Trạch, đừng có mà hối hận.”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Lục Giang Trạch liếc nhìn chiếc ghế sofa mà bên kia đã ngồi mới lên tiếng:
Lục Giang Trạch: “Ta khuyên ngươi nên đem đồ của mình lấy đi.”
Trong ánh mắt không có nửa điểm vui vẻ, và giọng nói đầy lạnh lùng.
Người đàn ông đột nhiên quay đầu lại và nhìn Lục Giang Trạch với vẻ hoài nghi.
Có một chiếc túi nhỏ trên ghế sofa, trong đó có những cục bông dính đầy pheromone của đối phương.
Lục Giang Trạch: “Phoromone của ngươi rất gay mũi, ngươi có biết không?”
Lục Giang Trạch khẽ mỉm cười với bên kia,
Lục Giang Trạch: “Mau đem đồ của ngươi đi đi, đừng để cho ta chính mình làm.”
Người đàn ông oán hận nhặt chiếc ví, quay lưng bỏ đi.
Quản gia vừa bưng trà nóng đi ra, thấy trên ghế sô pha không có người, sửng sốt một chút, mới đặt ấm trà cùng cốc lên bàn cà phê.
Lục Giang Trạch nhướng mi, nhìn quản gia hỏi: “Đúng rồi, có thuốc ức chế không? Mùi trà xanh này nồng quá, ta không chịu nổi.”
Quản gia ngẩn ra một lúc, sau đó đứng dậy đi lấy thuốc ức chế.
Lục Giang Trạch: “Còn có một chuyện.”
Trước khi quản gia rời đi, Lục Giang Trạch lại nói,
Lục Giang Trạch: “Sự việc hôm nay, ta hy vọng nó sẽ là lần cuối cùng. Ta sẽ không ở lại Tiêu gia lâu, nhưng trong thời gian ta ở lại Tiêu gia, hãy làm những gì mà ngươi nên làm.”
Giọng cậu lạnh lùng, rất bất mãn với quản gia.
Trong mọi trường hợp, quản gia chỉ là một người hầu. Quản gia nếu ngay cả công việc của mình cũng không làm tốt, vậy thì là quản gia kiểu gì?
Đôi mắt mèo của cậu đầy lệ khí, và cả người cậu toát ra khí chất của một cấp trên.
Quản gia bị vẻ mặt của hắn làm kinh ngạc, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tựa hồ nhìn thấy Tiêu Viêm ngẩn người một lúc lâu mới khó khăn nói:
Quản gia: “Tôi hiểu rồi.”