Sau khi nói xong, lại móc 5 tệ trong túi ra đưa cho Lâm Nhị Hạ, Lâm Nhị Hạ lập tức cười vô cùng vui vẻ, lớn tiếng nói.
“Cảm ơn cô út.”
Lâm Hồng Anh càng vui vẻ:
“Nhà chúng ta song hỷ lâm môn, không có nhà nào có phúc hơn nhà chúng ta.
Sau này các cháu phải chăm chỉ học tập, rảnh rỗi thì đến nhà cô út chơi, nếu ở trường học trong huyện thành không quen, thì đến nhà cô út ở.
Các cháu chăm chỉ học tập, đừng học những kẻ xấu trong trường học, chỉ cần các cháu chăm chỉ học tập, cho dù bà nội các cháu không bỏ tiền, cô út cũng cho các cháu tiền.”
Câu nói cuối cùng chỉ là câu vui đùa, nhưng Lâm Đại Dũng mở miệng nói.
“Con cháu Lâm gia chúng ta còn cần con bỏ tiền ư? Không cần đến nhà con ở, để hai đứa ở trong trường học là được, huyện thành cũng không yên ổn, cũng bớt việc.”
Bởi vì vận động khiến trình độ giáo dục của cả quốc gia lạc hậu, tuy huyện Bình Dao bọn họ hẻo lánh, không chịu lan tới quá nhiều, nhưng huyện thành cũng không yên ổn.
Trái lại mấy thôn phía dưới ít có, an ổn hơn huyện thành nhiều.
Lâm Hồng Anh cũng không kiên trì, cô ấy cũng biết tình hình thế nào, thở dài một hơi:
“Được rồi, hai đứa thích ở đâu thì ở, ở trường học đúng là an toàn hơn nhiều, cô đều muốn Tiểu Đông và Tiểu Tây ở trọ trong trường.”
Nói xong thì nhìn về phía Diệp Thượng Đông và Diệp Thượng Tây.
“Tiểu Đông và Tiểu Tây kết bạn đi cũng an toàn, hơn nữa trường học của bọn họ cách nhà các con cũng gần, không sao đâu.”
Trần Thị nhân cơ hội an ủi.
“Haizz, con sầu là chuyện học tập của hai đứa, trường học cả ngày làm những khẩu hiệu kêu gọi đó, cũng không học hành tử tế. Đặc biệt là một năm này lợi hại hơn, con chỉ ngóng trông hai đứa có thể chăm chỉ học tập thi đỗ cấp 3, sau này không cần lại xuống nông thôn nữa.”
Hiện giờ đứa bé trong thành phố cần xuống nông thôn chi viện xây dựng, chính là thanh niên trí thức thôn bọn họ.
Nhưng mà thanh niên trí thức đâu dễ làm, đặc biệt là đứa bé trong thành phố như bọn họ, lại chưa từng trải qua chuyện nhà nông.
Diệp Thượng Đông và Diệp Thượng Tây cũng biết mẹ mình sầu chuyện gì, cũng an ủi:
“Mẹ, con đã cao lên nhiều rồi, cho dù bỏ ra chút sức làm việc cũng không sợ.”
Lâm Hồng Anh thở dài, đúng là đứa bé, căn bản chưa từng thấy đám thanh niên trí thức chịu khổ, đâu phải là dùng chút sức lực là có thể giải quyết mọi chuyện, sau này có khả năng mấy năm không gặp một lần.
“Sợ gì chứ, chuyện sau này thì sau này lại nói, Tiểu Đông và Tiểu Tây còn nhỏ, nếu thực sự không được cha sẽ tìm trưởng thôn nói chuyện, tới bên chúng ta làm thanh niên trí thức, có nhà chúng ta trông coi con còn không yên tâm.”
Lâm Đại Dũng đảm bảo, lúc này trong lòng Lâm Đại Dũng mới yên tâm hơn, sầu khổ trên mặt cũng mất đi một chút.
“Có cha ở đây, con có gì không yên tâm? Mấy anh em chúng con đều là cha và mẹ nuôi lớn, không có người nào càng tốt hơn cha mẹ.”
Lâm Nhị Hạ biết, khoảng năm 77 là khôi phục thi đại học, đến lúc đó sẽ thấy rất nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, cũng không cần thanh niên trí thức xuống nông thôn chi viện nữa.
Năm nay là năm 70, cũng chính là 7 năm sau.
Năm nay Diệp Thượng Đông 13, mùng 1 khai giảng, hiện giờ là 2 năm cấp 2, 2 năm cấp 3, cũng chính là 4 năm, nếu thực sự cưỡng chế xuống nông thôn thì không tránh được.
Diệp Thượng Tây 10 tuổi, nhưng vừa vặn kịp thi đại học, không cần lo lắng gì.
“Cô út, đến lúc đó tìm công việc của Tiểu Đông là được, cũng không cần xuống nông thôn.”
Lâm Hồng Anh thở dài, cô ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng mà trong nhà không giàu có gì.
Nếu liều mạng đào cả vốn gốc tìm công việc cho lão đại, thì hoàn toàn đào rỗng của cải, lão nhị làm sao bây giờ.