Lâm Ngọc Bảo suy nghĩ một lát, nhìn thịt trong bát với vẻ không nỡ, vội nắm chặt lấy đũa tùy tiện khuấy hai cái vào chậu không biết là ai rửa tay.
Cậu bé nhanh chóng đưa đũa cho bà nội nhưng ánh mắt của bà nội nhìn cậu bé không được tốt lắm, chậm chạp không chịu nhận.
Cậu bé đặt đũa lên bàn trước mặt bà nội, sau đó chạy vèo về vị trí của mình.
Nhưng mà vừa thấy thịt trong bát ít đi một nửa, cậu bé lập tức nhìn cha mình với vẻ lên án.
Miệng Lâm Vĩnh Thuận bóng nhẫy cười với cậu bé, chiếc đũa lại muốn gắp thịt trong bát của cậu bé, cuối cùng Lâm Ngọc Bảo mặc kệ tất cả, lập tức dùng mặt che bát ăn thật nhanh.
Lâm Hồng Anh cười nhìn cảnh này, đặc biệt là biểu cảm ấm ức của Lâm Ngọc Bảo, cuối cùng không nhịn được cười to.
“Anh ba vẫn giống y như khi còn nhỏ, tính tình vẫn bưởng bỉnh, giống y như đứa bé không lớn.”
Từ nhỏ Lâm Hồng Anh đã có ấn tượng khác biệt đối với anh ba của cô ấy, tính tình anh cả anh hai thành thật, vô cùng yêu quý cô ấy.
Anh ba cũng không phải nói không yêu quý cô ấy, ít nhất cô ấy ở bên ngoài bị đám nhóc khác bắt nạt, anh ba có thể dẫn theo một đám người xả giận giúp cô ấy.
Nhưng mà anh ba sẽ không nhường cô ấy mọi việc như anh cả và anh hai, đặc biệt là phương diện ăn, có đôi khi mẹ cô ấy lén cho cô ấy ăn, anh ba thấy được sẽ ầm ĩ một trận.
Nếu như không cho anh ba ăn một miếng, anh ba có thể đập nát nồi.
Loại chuyện này không phải là chưa từng xảy ra, có một lần chảo sắt bị đập lõm, mẹ cô ấy lập tức giáo huấn, nếu anh ba thấy được thì nhất định phải cho anh ba ăn một miếng.
Nhưng mà cô ấy từng nói với mẹ mình, đồ ăn ngon chia đều cho cha mẹ và ba anh trai là được, nhưng mà mẹ cô ấy không nghe.
Cho nên so sánh ra cô ấy cũng rất thích anh ba, đặc biệt tính tình của anh ba còn hoạt bát.
Lâm Vĩnh Thuận cười nói với Lâm Hồng Anh:
“Em út vẫn nói ngọt y như khi còn nhỏ, nhà ta không có ai không thích em, em hỏi thử đám tiểu bối xem thích ai nhất, chắc chắn đều nói là em út.”
Lâm Hồng Anh cười càng to hơn, anh ba cô ấy nói chuyện thú vị nhất, còn xuôi tai.
Lâm Vĩnh Thuận có ma lực này, nếu ông ấy muốn khen một người, tuyệt đối có thể khen trúng chỗ ngứa của đối phương, khiến đối phương cười thật tươi.
Trên bàn cơm gió cuốn mây tan, đồ ăn không còn thừa chút gì, ngay cả Lâm Đại Xuân không dám luôn gắp đồ ăn đều ăn đến ợ một cái.
Sau khi ăn xong Lâm Hồng Anh tươi cười đầy mặt nhìn về phía Lâm Châu Nhi:
“Năm nay nhà chúng ta có việc vui, Chau Nhi thi cấp 3 đứng thứ năm toàn huyện, thuận lợi thi đỗ cấp 3.
Trước đây cô út từng nói, nhà ta có ai thi đỗ cấp 3, cô út sẽ có khen thưởng.”
Sau khi nói xong thì móc 5 tệ trong túi ra đưa cho Lâm Châu Nhi.
Tôn Tiểu Vân đã nhìn chằm chằm tiền đôi mắt sắp đốt cháy tiền thành lỗ thủng, vội vàng đẩy Lâm Châu Nhi.
Lâm Châu Nhi đứng dậy nhận lấy: “Cháu cảm ơn cô út.”
“Vào cấp 3 phải chăm chỉ học tập, sau này tranh thủ tìm công việc ở huyện thành.”
Bên kia Lâm Vĩnh Thuận cũng đỏ mắt, ngay sau đó dùng chân đá Lâm Nhị Hạ, Lâm Nhị Hạ trừng cha mình một cái sau đó quay đầu nói.
“Cô út, cháu cũng thi đỗ cấp 3, nhưng mà không thi tốt như Châu Nhi, chẳng qua cũng đỗ cấp 3 ạ.”
Lâm Nhị Hạ vừa mở miệng, tươi cười trên mặt Lâm Hồng Anh cứng đờ, ngay sau đó đảo qua Trần Thị, tươi cười lớn hơn nữa:
“Ai ui, sao cô út có thể quên cháu năm của cô chứ, Nhị Hạ chính là con gái của anh ba cô mà.”