Louison trải bản đồ ra để kiểm tra lại xung quanh. Lối vào rừng nằm cách cổng bắc lâu đài một đoạn ngắn. Cậu di chuyển đầu ngón tay theo con đường men theo lối đó.
"Đường bên trái này dẫn đến chỗ Dubless?"
"Vâng, đúng rồi ạ."
Louison chỉ theo hướng ngược lại về bên phải.
"Còn lối này là doanh trại của Carlton?"
"Vâng. Đó là cửa ngõ của trận chiến, ngược hướng ta sẽ đi. Ta có thể trốn an toàn mà không bị liên lụy."
"Vậy là bên phải..."
"Không, không, bên trái chứ. Ta sẽ đi bên trái mà, phải không?"
Ruger nhìn Louison với ánh mắt thương hại, cho rằng cậu đang bị bối rối.
"Anh ta nghĩ mình ngốc lắm hả?!"
Nước mắt chực rơi nhưng bị Louison nuốt lại. Chẳng có gì quan trọng hơn vấn đề hiện tại, cho nên cứ để Ruger hiểu lầm cũng được.
"Đi thôi."
"Vâng! Ngài đã đưa ra lựa chọn đúng đắn đấy ạ! Quyết định tuyệt vời! Không hổ danh công tước của tôi, vừa dũng cảm vừa quyết đoán!"
Ruger vui vẻ ra mặt. Anh ta hoan hỉ đưa cho Louison một cái áo choàng đen. Louison cau mày. Trong quá khứ, cậu từng rất thích những lời khen như vậy, song giờ lại thấy tệ hơn nhiều. Trò tung hô thiếu thành ý này là sao? Không thể tin nổi cậu từng thỏa mãn chỉ bởi chúng.
Cậu ngừng lời tâng bốc của Ruger lại.
"Ngừng lại, ta phải đi thôi."
Louison cuộn bản đồ lại.
"Ơ? Để tôi cầm bản đồ cho..." Ruger đề xuất.
"Không sao. Ta sẽ dẫn đường. Cứ đi theo ta."
Ruger có vẻ khó hiểu, thường thì gia nhân sẽ dẫn đường còn chủ nhân đi theo mới phải. Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, Louison là một kẻ thất thường, và Ruger thì cho rầng chủ nhân của mình quá dễ đoán để âm mưu điều gì đó. Anh ta sẽ không thể hình dung được bất cứ kế hoạch nào khác ngoài đi tới dubless.
"Dubless sẽ an toàn. Carlton không thể đuổi theo ta ở đó đâu!"
Ruger cười vui vẻ tiến lên phía trước. Dù Louison nhận nhiệm vụ dẫn đường vào rừng chỉ Ruger vẫn phải chỉ họ đến nơi giấu ngựa và tiền. Nhìn theo bóng lưng ngây thơ của anh, Louison tự nhủ, "Xin lỗi vì đã lừa anh, Ruger. Nhưng lần này ta sẽ không để anh chết vì mình nữa đâu. Đây là cách tốt nhất rồi."
Đương nhiên, Louison không hề có ý định chạy tới chỗ Dubless. Tại sao cậu phải trốn khi đó là điều mà cậu hối hận nhất? Cậu có thể không thông minh lắm, nhưng chắc chắn không ngu ngốc đến mức tắm hai lần trên cùng một dòng sông.
+++
Ngay sau khi họ trốn khỏi cổng pháo đài, lối vào rừng đã hiển hiện ngay trước mặt. Trong đêm, khu rừng trông như một con quái vật khổng lồ. Bóng tối sâu thẳm như phủ mực bao trùm lên nó. Từ phía sau, âm thanh của chiến trận vẫn vang lên; mà ngay trước mặt lại là tiếng dế cao rả rích. Đứng giữa hai thái cực ấy là sự im lặng kỳ lạ đè nặng lên đôi vai Lou.
Ai cũng biết rừng buổi đêm vô cùng nguy hiểm, bất kể là động vật hoang dã hay đám quái vật vô số kẻ... Những cái bẫy được giăng để săn chúng cũng là một mối lo. Cậu suýt chút nữa mất đi mắt cá chân khi mắc vào một trong những cái bẫy ấy. Cậu đã phải ăn nấm độc khi suýt chết đói mà.
Đúng là kỳ diệu khi cậu vẫn còn sống.
Kể từ nhỏ, cậu đã luôn được nhắc nhở phải cẩn thận với thể trạng yếu nhược của mình, nhưng cậu lại mạnh mẽ lạ thường.
"Ều..." Louison cố gắng thư giãn với những suy nghĩ bình thường nhưng không nổi. Bóng đêm vĩnh hằng như một thực thể áp đảo con người.
"Có vẻ như tử kỵ sĩ của mình sẽ tới sớm thôi..."
Tương truyền, sâu trong rừng sâu nơi ánh trăng không thể tỏ rõ, có một kỵ sĩ không đầu lang thang một mình. Hắn từng là một kỵ sĩ được trọng vọng nhất, nhưng lại sa đọa và bị ăn mòn. Người ta nói hắn bị xử tử hình bằng cách treo cổ rồi ném xác vào rừng sâu. Giờ thì hắn đi lang thang cướp lấy những linh hồn sa ngã.
Trong những tháng ngày phiêu bạt, mỗi khi Louison tìm được chút bình yên trong rừng, cậu sẽ lại nghe thấy tiếng ngựa hí như sấm giáng. Tử kỵ sĩ sẽ xuất hiện ngay khóe mắt cậu từ trong bóng tối – hệt như một công sứ mà thiên đường phái xuống để trừng phạt cậu.
Hắn ta không được phép nghỉ ngơi.
Nếu như để bị bắt, cơ thể cậu sẽ bị xé thành từng mảnh và rải khắp cánh đồng lúa. Linh hồn cậu sẽ bị khóa chặt và bị hành hạ mãi mãi. Tựa như một cái bóng quỷ quyệt, kỵ sĩ sẽ ẩn mình trong đêm tối và thì thầm với Lou, "Hãy chạy đi, chạy xa vào."
Miệng lưỡi Louison khô khốc vì sợ. Những tưởng sẽ không còn phải thấy những ảo ảnh đó nữa, cậu vẫn có cảm giác bị theo dõi. Cơn gió chờn vờn qua cổ cậu sắc lạnh như một lưỡi dao.
"Không không không. Không có chuyện kỵ sĩ huyễn tưởng ấy lại tồn tại ở thế giới này được."
Hẳn nhiên, tử kỵ sĩ chỉ là một nhân vật viễn tưởng. Kẻ đuổi theo Louison chỉ là một trong những ảo tưởng cậu tạo ra. Sau khi gặp thánh nhân và đối diện với những tội lỗi của chính mình, tử kỵ sĩ cũng biến mất.
Nhìn lại, Ruger chỉ thấy khuôn mặt trống rỗng của Ruger. Chỉ có họ thôi, cậu và Ruger...
"Chứ còn gì. Chỉ là ảo giác thôi."
Sau một thời gian dài đấu tranh nội tâm, Louison gạt bỏ nỗi sợ và tiến vào rừng.
+++
Hai người bước đi trong lặng lẽ. Càng vào sâu lối càng hẹp, mà thực vật phát triển cũng mọc cao đến tận đầu gối họ. Bóng tối khỏa lấp những khoảng trống giữa những thân đại thụ già cỗi. Họ nương mình theo ánh trăng bàng bạc và những cành nhánh dày đặc.
"A, hình như có gì đó ở phía trước."
Louison dợm bước dù có sợ đến phát khóc. Cây đèn cậu mang theo đủ sáng để nhìn khu vực quanh chân, nhưng ngọn lửa lại quá yếu để thám hiểm cả khu rừng. Một cơn gió đột ngột lộng vào tán lá khiến cậu co rúm vai vì sợ.
"
"
"Ugh... Mình sợ chết lắm."
Louison vẫn tiến từng bước kiên định, nhưng cảm giác kinh hoàng vẫn không thể nào xóa nhòa. Cậu liếc nhìn Ruger – người vẫn đang im lặng theo sau chủ nhân. Nếu như anh ta cứ gợi mấy chuyện ngốc nghếch hẳn sẽ khiến cậu bớt sợ hơn nhiều.
"Ngài công tước."
"Hả? À-Ừ, sao thế?"
"Ta có đang đi đúng hướng không?"
"Đúng chứ."
Louison tránh né câu hỏi của Ruger. Dù sao gia nhân của cậu cũng không đến từ Anies. Anh ta được nuôi dạy ở thủ đô cho tới khi theo Louison về đây; sao anh ta có thể biết rõ địa hình nơi này được?
Song, Ruger vẫn dừng lại.
"Tại sao ngài lại nói dối?"
Ngoài dự đoán, Louison cảm giác như trái tim mình vừa rơi xuống tận bụng. Cái tên khốn lanh trí này! Lúc bình thường cần thì đâu có thấy anh ta nhạy bén thế! Ruger lạnh lùng nhìn Lou... Đủ để khiến Louison nghi ngờ đây liệu có phải người gia nhân đã cầu xin cậu chạy trốn.
"Ngài đang đi hướng ngược lại.
"Đ-Đâu có?" Louison lắp bắp. Mẹ nó chứ. Cậu thương xót tài nghệ diễn xuất gớm ghiếc và vốn từ vựng nghèo rách của mình.
"Tôi biết ngay mà." Ruger nói. "Tôi đã thấy có gì đó kỳ lạ rồi. Sao mà ngài công tước nhát gan lại chọn cầm đèn và bản đồ đi dẫn đường chứ? Đường đi gồ ghề như vậy mà ngài cũng chẳng than vãn với tôi nửa lời? Chắc chắn ngài có kế hoạch khác rồi."
"Cái đó..."
"Tại sao ta lại đi về phía doanh trại của Carlton? Ngài muốn chết à?"
"Ta sẽ không chết! Sao lại chết chứ?"
"Vậy chứ ngài đang làm gì đây? Ngài định đầu hàng và cầu xin tha mạng à?"
"..." Sự im lặng của Louison đã thay lời khẳng định.
"Ngài nghiêm túc? Chúa tôi ơi, ngài điên hả?" Ruger không tin nổi vào mắt mình.
"Ừ... Chắc là cũng hơi điên thật. Cứ như đang đưa cả đầu vào miệng beo ấy."
"Điên. Quá điên. Thật chẳng trách ngài lại ngoan ngoãn bỏ trốn như vậy. Khốn kiếp."
"Xin lỗi vì đã lừa anh... Nhưng đừng lo. Ta nghĩ ra cách rồi mà."
"Chúa tôi mà cũng nghĩ ra cách á? Ngài sống cả đời có bao giờ nghĩ cái gì đâu!"
"...Hơi quá rồi đấy."
Những lời này thật sự thiếu tôn trọng nhưng Louison cũng không phản đối được. Ruger là người đã luôn ở bên cậu suốt những tháng ngày vô nghĩa ấy. Hơn cả thế, chính anh đã chết khi giúp cậu trốn thoát... Cậu không có tư cách quát mắng Ruger.
"Không sao đâu. Đó là lỗi của tôi khi để ngài dẫn đường. Giờ chúng ta quay lại đi."
"Không. Ta phải gặp Carlton. Nếu anh muốn đến chỗ Dubless thì ta sẽ cho anh bản đồ, anh tự đi đi."
"Không thể nào! Sao tôi có thể bỏ ngài công tước một mình chứ? Ngài phải đi với tôi."
"Anh đi một mình đi."
Lòng tận trung của Ruger thực rực rỡ, nhưng Louison vẫn không lay động.
"Tôi sẽ ép ngài đi với tôi nếu tình thế bắt buộc đấy." Riger siết nắm đấm tiến lại gần. Anh đã sẵn sàng tác động vật lý nếu chủ nhân không chịu nghe.
"Ê! Như này là phản loạn đấy!" Louison lùi lại.
"Hết cách rồi. Nếu tôi không đưa được ngài về Dubless thì tôi cũng sẽ chết."
"Bình tĩnh lại đi! Đừng sợ quá... Tin ta được không?"
"Tôi thà tin vào cục bông còn hơn ngài đó, ngài công tước à!"
"Này! Cục bông là chó nhà ta mà! Anh hơi quá rồi đó, thiệt tình. Anh lúc nào cũng hỗn xược thế à?"
Có vẻ như công cuộc thuyết phục đã thất bại. Louison đưa ra quyết định thứ hai chính là ném cả đèn và bản đồ cho Ruger. Nhân lúc anh ta loạng choạng đỡ lấy chúng, Louison xoay người bỏ chạy.
"Ta xin lỗi!"