Phụ Hoàng Thỉnh Ngài Bình Tĩnh Một Chút

Quyển 1: Ngôi nhà có nhi tử trưởng thành - Chương 1: Tân sinh

Còn sót lại một tia ý thức từng chút một tiêu tán, ở phía sau lưng bờ ngực ấm áp, vẫn là hắn dứt bỏ không được, hai tay không ngừng thu gặt người khác sinh mệnh, hắn cũng biết khả năng có một ngày người này bị hắn gϊếŧ giống nhau bất tri bất giác sẽ bị gϊếŧ ngược lại, mà hiện giờ ở phía sau lưng hắn cảm nhận được sâu sắc miệng vết thương không ngừng đổ máu và nhắc nhở hắn, mạng của hắn không phải người khác lấy đi, mà là người huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau lấy.

“Ngô”

“Ngạn Vũ, ngươi có một chút ngoan thì thật tốt, ngoan liền sẽ không giống

như bây giờ”

Mềm mềm thân thể không có trọng lực té trên mặt đất, mà là ở phía saulưng có nam tử dùng sức mạnh mẽ hữu lực ôm lấy, ở phía sau truyền đến dồn dập hô hấp cùng với không giống như bình thường tiếng tim đập nhanh, hắn biết hắn cũng bị dày vò.

“Ngạn Vũ ngoan một chút có được không, ngoan một chút chúng ta sẽ trở

về nhà”

Bên tai lời nói ngày càng mơ hồ, về nhà sao, hắn nào có nhà, với mà nói hắn chính là hắn toàn bộ, bất quá hiện tại rốt cục có thể hảo hảo nghỉ ngơi rồi. Ngạn Vũ tưởng mở mắt ra nhìn xem cái gọi là minh giới, có phải hay không quỷ hồn bay tới thổi đi, có hay không truyền thuyết hắc bạch vô thường, nhưng là hai mắt truyền đến chính là màu trắng mơ mơ hồ hồ một mảnh, thực khó chịu, có điểm hô hấp không thông, y nghe thấy có người kêu, “Dùng sức” linh tinh.

Ngạn Vũ thực mờ mịt, hắn không phải đã chết sao, đã chết không phải vào minh giới sao, minh giới không phải đều là không có ánh sáng sao, Hiện tại lại có ánh sáng á, bất an giật giật thân mình. Sau đó, đột nhiên liền có cảm giác ở phía sau lưng có một cỗ lực lượng phát ra phụ giúp hắn đi về phía trước, hướng về một cái thông đạo đè ép ra ngoài, sau đó chốp mũi truyền đến mùi làm cho hắn có loại cảm giác muốn nôn, tưởng mở miệng đem người ta lấy thứ này ra xa một chút, nói ra trong lời nói cũng là lả lướt nha nha thanh âm, này là chuyện gì xảy ra…

Có một âm thanh bén nhọn bên tai vang lên, “ Nương nương, sinh, sinh rồi, là một cái tiểu hoàng tử” sau đó chợt nghe thấy nàng thì thào tự nói “ may mắn, may mắn, phật tổ phù hộ”.

Hoàng tử…

Sao lại thế này, không có bao nhiêu khí lực để nhúc nhích và tự hỏi vấn đề này, liền có cảm giác một bàn tay thật to ôm lấy hắn, đặt vào trong nước với độ ấm vừa vặn, mềm nhẹ tẩy đi trên người dính dơ.

“Nương nương, Cửu hoàng tử thật là ngoan,”

Tưởng mở mắt ra, phát giác khí lực không có bao nhiêu, chỉ có thể dựa vào thính giác để biết xem bên ngoài có những người nào, họ đang làm những gì.

“ Đúng vậy, điện hạ khác sinh ra, đều là nháo không ngừng, chỉ có điện hạ của chúng ta yên lặng ngủ”

Sau đó ta nghe có một người ân một tiếng, lại nghe người nọ suy yếu nói “ôm lại đây, bản cung nhìn xem”.

“Nương nương chờ một lát, nô tỳ giúp điện hạ tắm rửa”

Mảnh vại trơn trượt lau qua toàn thân, ngượng ngùng giật giật, tuy rằng biết hắn hiện tại là một đứa trẻ con, Ngạn vũ trong lòng vẫn là không được tự nhiên.

“Bản cung nhi tử”

“Nương nương, mới vừa rồi nô tỳ vừa thông báo cho bệ hạ, người mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi”

Ngạn Vũ cũng bị chu công kêu gọi, chậm rãi ngủ dần, trước khi ngủ suy nghỉ quá nhiều, nhưng hiện tại còn quá yếu.

“Tây phi nương nương tiếp chỉ, lăng đế năm thứ 6, Cửu hoàng tử được sinh ra, ban thưởng tên là Hạo Tinh Cửu Thần, ban thưởng cho hoàng tử hoàng kim vạn lượng, ngọc bội nhất kiện, Vác-xô-vi một số…”

Thái giám tiếng nói cao vυ't đem Ngạn Vũ à không, nên gọi là Cửu Thần đang an giấc thì bị gọi tỉnh, chợt nghe tiếng nói thay đổi và âm thanh báo nhận lễ vật được ban cho.

"Thần thϊếp tạ bệ hạ long ân" Tây phi ôm Cửu hoàng tử hạ thấp người

"Nương nương, bệ hạ nói, ngài sinh Cửu hoàng tử làm tổn thương thân thể, gần nhất hảo hảo an tâm bồi dưỡng thân thể"

"Ân. . ."

Bên tai nghe thị nữ liên miên cằn nhằn oán giận, nói phụ hoàng của hắn có phi tử thì làm sao, hắn được sinh ra đều không có đến xem, có khen hắn hảo ngoan linh tinh, miệng đột nhiên bị nhét vào núm cao su, một chất lỏng ấm áp chảy vào miệng, mùi sữa tràn ngập miệng nhỏ, bụng nhỏ cảm giác muốn no, xiêm áo bãi đầu, ý bảo đã muốn no. Khi trẻ con ăn no chính là đi ngủ, ngủ no rồi ăn, sinh hoạt tuy rằng không thú vị, so với kiếp trước thì bây giờ hắn có thể an tâm rất nhiều, cái người hắn gọi là phụ hoàng cho đến bây giờ dù một lần cũng không có đến xem qua hắn, như vậy cũng tốt, ở hoàng cung này không biết có bao nhiêu người tâm là sạch sẽ, lòng người khó lường.

Nữa đêm Tây cung, không nghe thấy tiếng nói chuyện như ban ngày, chỉ có tiếng hô hấp của người gác đêm, Cửu Thần mở mắt cố sức cử động bản thân, hắn không có nghe lầm ở bên ngoài có người tiếp cận, một, hai, ba . . . tối thiểu có bảy tám người, chỉ là bọn hắn muốn làm gì?, tùy ý nghĩ nghĩ, có trò hay để xem.

Một người bao vây toàn thân vải đen lưu loát từ nóc nhà nhảy xuống, thời điểm rơi xuống đất không có bất luận tiếng vang, chỉ thấy người nọ đi từng bước đến cái nôi, chờ hắn tới gần, liền giơ thanh kiếm trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh hướng ngực đứa nhỏ đâm tới.

Trong tay kiếm mới vừa đến ngực đứa nhỏ, kiếm ngừng lại, chỉ thấy trong nôi đứa nhỏ mở to mắt vô tội nhìn hắn, đó là đôi mắt như thế nào á. ám dạ lý huỳnh hoa cũng không đẹp bằng đôi mắt của đứa nhỏ, tựa như bầu trời đầy sao ngưng động trong đôi mắt ngây thơ chất phác ấy. làm cho người ta không đành lòng phá đi. một đôi tay chạm vào khuôn mặt đứa nhỏ, xúc cảm ấm áp theo ngón tay truyền đến trái tim lạnh như băng, trong giây lát nâng kiếm trong tay ngăn trở phía sau lưng.

Cửu Thần nhìn chuyện trước mắt, người đang ôm hắn này không phải muốn gϊếŧ hắn sao, nhưng kỳ quái là hắn cảm giác được người này không có bất luận sát khí, mà hiện tại người này đầy người lạnh lẽo, Tây cung hôm nay thật đúng là náo nhiệt á.

"Buông đứa nhỏ trong tay ngươi," lời nói không có phập phòng, thật đúng là giống với một thân âm lãnh và khí chất quái dị của hắn.

"Không có khả năng"

Liền ngắn ngủn hai câu, hai người trong Tây cung liền nhào vào đánh nhau, tiếng binh khí va chạm chói tai vang lên, làm tỉnh người gác đêm ở bên ngoài, mở cửa ra trong nháy mắt, đều nói không ra lời, chỉ có thể lớn tiếng kêu to

"Người đâu, có thích khách, có thích khách"

Không lâu sao trong Tây cung xuất hiện một lượng lớn thị vệ, nhưng không ai tiếp cận hai người đang đánh hừng hực khi thế ở phía trong, chỉ có thể giương mắt nhìn nhau, theo Tây cung phía bên khác đang đến là Tây phi, nhìn thấy phía trước mắt hình ảnh, lúc ấy liện sợ tới mức nhuyễn cả thân mình, sốt ruột nhìn lên nóc nhà hai người đang đánh nhau, một người ôm con của mình, tên còn lại kiếm chính là hướng con của mình đâm tới, mỗi một kiếm đều có một kiếm khác ngăn đón.

"Bên ngoài chuyện gì tranh cãi ầm ĩ"

"Bệ hạ, là Tây cung nương nương có thích khách, hai người đều là đến gϊếŧ Cửu điện hạ, nhưng không biết vì sao, trong đó tên còn lại ôm điện hạ không buông tay"

Minh Thần cung trong nội thất, phòng ngủ không chỉ có 8 người mà trên long sàng chính là còn nằm thêm một người, màng màu vàng bị gió thổi từ cửa sổ giơ lên, thì thấy người nọ y bào có chút hỗn độn, ngon tay thon dài đùa nghịch y bào, người này chính là Tây Thần hoàng đế, Hạo Tinh Dục Lăng.

"Nga ~ cái này quái, "

"Đúng vậy, bệ hạ"

"Dị tinh sáng thế, thiên hạ phân tranh, bệ hạ người đến kiếp số, qua chính là chuyện tốt, nếu không qua thì thiên hạ này đại loạn, tốt hay xấu đều do bệ hạ quyết định" lời này là lúc trước Tây Thần quốc sư nói, năm đó lão nhân nói những lời này, khi đó hắn xa xa nhìn bầu trời, ánh mắt nóng cháy chăm chú nhìn chân trời tựa như nhìn thấy một đứa nhỏ dường như thấy một ngày nọ muốn mà không thể vọng cũng không thể thành, lão nhân nói xong câu sau đó liền biến mất, chỉ để lại một câu "Hắn mệnh trung chú định chính là Cửu tồn tại"

"Bệ hạ, mau chân đến xem"

"Bãi giá, Tây cung"

Binh khi va chạm ma sát ra lửa, ban đêm nhìn thấy rất rõ ràng, hai người đánh nhau thời gian một chén trà nhỏ vẫn chưa phân thắng bại, chỉ có động tác trong tay không ngừng nhanh lên, bởi bên ngoài người càng ngày càng nhiều, cho dù lúc đó thắng bại đã rõ thì cũng sẽ không ai được ra khỏi hoàng cung,

"Chỉ cần đưa đứa nhỏ cho ta, ta sẽ cho ngươi ra khỏi hoàng cung"

". . . "

Cửu Thần được hắc y nhân bế trong lòng cũng không khóc không nháo, hiện trong không khí thật là quái dị, mở to con mắt nhìn người ôm hắn hắc y nhân, chuyện gì xảy ra với người này, lúc trước muốn gϊếŧ bây giờ liền muốn cứu vớt, hắn Cửu hoàng từ trong mắt người khác rất chướng mắt sao.

"Bổn hoàng Cửu hoàng nhi được hoan nghênh"

"Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc"

"Đứng lên đi" Hạo Tinh Dục Lăng nhìn lên nốc nhà hai người đang đánh nhau khó phân thắng bại, sóng mắt vừa chuyển nhìn thấy hắc y nhân trong lòng ôm tã lót.

"Thương Dực"

"Dạ"

Hai người trong vòng chiến vì có thêm Thương Dực gia nhập mà lửa chiến tăng cao, một cái muốn gϊếŧ một cái phải bảo vệ, một cái khác muốn cướp, cuối cùng Thương Dực liên thủ cùng hắc y nhân ôm đứa nhỏ đả thương hắc y nhân khác.

"Cửu hoàng tử cho ta, ngươi có thể đi rồi"

"Hảo" ám trầm giọng nói giống như đã nhiều năm không nói gì, có điểm khàn khàn, cúi đầu vào đứa nhỏ như bột trước mặt hít một hơi thật sâu, sau đó đem đứa nhỏ đặt ở nóc nhà, không quay đầu lại lắc mình xâm nhập vào màng đêm, tối nay một hồi ám sát Hạo Tinh Cửu Thần hạ màng, Thương Dực đi lại nóc nhà ôm đứa nhỏ phi thăng xuống đất.

"Nương nương, Cửu hoàng tử"

"Cảm ơn, Thương đại nhân"

Thương Dực chính là Hạo Tinh Dục Lăng bên người thị vệ, nịnh bợ hắn là trong cung muốn có một tầng này mối quan hệ, một người quanh năm suốt tháng đi theo hoàng đế bên người, chỉ cần hắn ở bên tại bệ hạ nhắc tới, tại sao không có vinh sủng.

"Cấp bổn hoàng"

Hảo Tinh Dục Lăng hiện tại rất có hứng thú với Cửu hoàng nhi này của hắn, vừa rồi liền chú ý tới đứa nhỏ nay bất đồng, gặp như vậy không phải thường thường đứa nhỏ khác đều khóc nháo sao, như thế nào liền trợn tròn mắt xem những người này,, tựa như một khán giả xem diễn viên cố gắng diễn vậy.

"Dạ"

Cửu Thần nhìn người đang ôm hắn, người này phụ hoàng của hắn sao, quả nhiên gien hoàng gia đều không giống bình thường là một cái lam nhan họa thủy, hắn nhìn quả thật trẻ tuổi, như vậy gần gũi hắn không có thấy hắn khóe mắt nếp nhân. Mẫu phi nói ánh mắt của ta rất giống hắn, lóe sáng như trong mắt có ngôi sao, lại giống nư vực sâu chăm chú nhìn vào sẽ không tự chủ được bị hãm sâu vào.

Hắn không cần bất cứ vật gì để phụ trợ, tùy ý một ánh mát cũng không thể đỡ được khí thế của hắn, hắn toàn thân tản ra khi phách vương giả nên có của hắn, cho dù hiện tại hắn tùy ý nằm ở trên giường cũng không có một chút tổn hại, người này không hổ là trời sinh vương giả.

"Hoàng nhi"

Cửu Thần bất dộng thanh sắc nhìn người trước mắt, con ngươi hồn nhiên tản mát ra đạm mạc hơi thở, phụ hoàng của hắn không phải là người đơn giản, hắn cũng không biết người này đang có chủ ý gì, hiện tại cần phải làm là quan sát.

"Ngủ đi"

Hạo Tinh Dục Lăng bàn tay to ôm lấy đứa nhỏ, tay thon dài hữu lực ở phía sau lưng đứa nhỏ có tiết tấu vỗ vỗ. Cửu Thần nghiêm túc nhìn chăm chú người bên cạnh, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, hắn không có thói quen bên cạnh hơi thở của người xa lạ, cho dù trước kia hắn cũng không có ngủ chung với người khác, không chịu được người khác hơi thở, đần độn đã ngủ, chờ hơi thở đều đều, người ở kế bên mở to mắt, vuốt lên đứa nhỏ ngủ mà trên tiểu mày còn nhíu chặc.