• Chương IV *công việc ngày tận cùng * Bình minh lên trên từng ngọn cây chim chóc hót vang trời những cơn gió lạnh thổi nhẹ vào tháng chính dễ làm cho tôi xao lãng và sự thật là tôi đang nằm cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm vãi đạn chiếc chăn ấm phủ kín khắp cơ thể chỉ chừa ra cái đầu của nhà thiên tài [ thôi nào bạn ơi ai mà chẳng có những ảo tưởng nhất thời đâu chứ] trong lúc vẫn còn phê pha tôi bị một chiếc chảo phi thẳng vào đầu
“ Bang!”
“A đau ai chơi xấu thế ?”
Cái chảo bay với đường cong rất tuyệt va vào đầu tôi rồi bật ra để lại một cục u to tổ bố đau không chịu nổi tôi đứng dậy nói
“Tao đấy có sao không?”
“ À ờ anh Tư hả làm em hết cả hồn cứ tưởng ai không à”
Anh Tư đã đứng đó nhìn tôi từ chiều rồi Tôi lại hỏi
“Ủa anh Tư sau mà lại phi chảo vào em chứ đau chết đi được nhờ là em chứ mà là ai khác thì chắc tiêu đời rồi quá phi toàn gây sát thương chí mạng không!”
“ Không có gì hết tại tao thấy ngứa tay quá !”
Lí do khá đơn giản và thật sự hơi bị tự nhiên lôi mình ra làm bia tập phi chảo luôn ý mà thôi đi tôi quay lại cái định lười thêm một lúc thì anh Tư cất tiếng nói
“ bộ mày tính nằm đó cho đến giờ ăn sao?”
“Chứ giờ làm gì được anh Tư ơi cơ thể của em nó cứ phủ định cái suy nghĩ rồi hê hê!”
Tôi nói với giọng lười thì lúc này anh Tư mới cười rồi nói
“Ha ha giờ tao đã biết tại sao mày lại bị con an luộc hết đồ rồi đấy !”
“ ây da anh Tư à chuyện đó đâu có liên quan đến việc này đâu với lại em cũng chả biết phải làm gì trong mấy ngày nay luôn rồi !”
“ Chứ không phải là chú lười vcl ra đấy sao cậu thấy con An không nó đi từ sáng cho tới tối luôn đấy còn cậu lại nằm đây ôi tưởng gì ai ngờ cũng như mấy thằng Neet thôi!”
Động đến lòng tự tôn tôi đứng dậy lòng hừng hực khí thế nói
“Được rồi anh Tư cứ xem đi anh cho em mượn cái thư viện một chút nha em sẽ tìm cho anh một công việc hoàn hảo ha ha ha!”
“Được nhưng nhớ làm sớm nha để mai anh đi đăng ký cho !”
“ok anh Tư em sẽ không làm anh thất vọng đâu !”
Tôi tạm biệt anh Tư lao thẳng vào trong cái thư viện nhỏ tìm kiếm liên tục , không biết đã trôi qua bao lâu rồi tôi cũng đã tìm được ( C V T C ) .
Nói đơn giản là công việc tiêu chuẩn được các thanh niên ngày nay áp dụng để lựa chọn công việc nó gồm
Một , công việc phải thực sự được yêu thích
Hai , moi trường làm việc luôn đổi mới và thời gian làm việc phù hợp
Ba , nhiều tiền [ ok cái này quan trọng nhất hai cái kia không có cũng không sao].
Và lúc này những tia nắng lại một lần nữa gọi qua cửa kính hất thẳng vào tôi từ trong đóng lộn xộn tôi lôi ra một tờ giấy đăng ký rõ ràng ka ka tôi lao ra khỏi thư viện tiến đến chỗ anh Tư lúc này có vẻ anh vẫn còn đang ngái ngủ do hiện tại trời vẫn còn quá sớm tôi đưa cho anh Tư nói
“ Đấy anh Tư giấy đó đi đăng ký đi ha ha!”
“ Trời ạ mày thức nguyên điêm luôn đấy à mà thôi đi xem chú làm việc gì... để coi!”
Anh Tư cầm tờ giấy rồi nhìn tôi anh nói
“ Đi du hành !”
“Anh Tư không biết đấy thôi chứ bây giờ là thời đại người người du hành nhà nhà du hành đấy !”
Cũng đúng thôi trong tình cảnh mà quái vật tràn lan như mấy con covid trong những năm hai ngàn hai mốt thì việc du hành này sẽ góp phần đưa nhân loại đến bờ tuyệt diệt , lúc này anh Tư chỉ nhìn tôi thở dài anh nói
“ Thôi được rồi tao đi đăng ký cho mày nhờ !”
“ Dạ vâng anh Tư đi cẩn thận !”
Anh Tư bắt đầu rời khỏi nhà và đi đến vùng an toàn để đăng ký cho tôi , cũng khá lâu không biết đã là mấy giờ nữa nhưng anh Tư vẫn chưa về vừa lúc đấy An cũng đã quay về nhỏ cởi giày ra rồi quăng khẩu mosin nagant đời một chính bốn mươi lăm xuống đất nhảy thẳng lên ghế sofa nằm dài tôi tiến đến nói
“ Này An em không dùng thì cất súng gọn gàng vào đi chứ sao lại vứt nó như thế kẻo hư rồi sao?”
“ Anh không cần nói tôi tính mai vứt nó vào thùng rác rồi súng gì mà lên đạn muốn gãy cả tay vậy!”
Bị con bé phản Damage cực mạnh tôi đơ ra luôn chứ không biết làm gì nữa , lúc này nhỏ mới hỏi
“Ủa này anh tôi đâu có cơm chưa vậy đói quá đi hi hi hi”
“Anh Tư đi đăng ký việc làm cho anh rồi cơm thì đã có chỉ còn đợi anh Tư về thôi!”
Tôi nói nhưng nhỏ lại ôm bụng cười rồi nói
“ Ha ha ha....anh mà cũng đi làm ư ha ha ha.. trước giờ tôi cứ tưởng anh là đồ loli con vô dụng chứ !”
Tôi cảm thấy được cơ thể mình bị đâm bởi hàng chục con dao vậy tôi hết đường rồi
“ Dạ vâng tại hạ xin thua ạ và dạ thưa đại tỷ đã đói hay chăng để tại hạ còn biết mà dọn lên !”
“ Tất nhiên là anh rồi chứ tôi không có rãnh đâu!”
Con bé nói tôi thấy mình giống như một thằng thái giám vậy cùng lúc đó anh Tư cũng đã về con bé nhảy xuống lao ra chỗ tôi và anh Tư nói
“ A anh Tư về sao rồi anh có đói không để em dọn cơm lên cho anh nha!”
Thật không thể tin nổi con bé thay đổi một trăm tám mươi độ luôn đúng là không thể nào mà bì được với bọn con gái mà anh Tư lúc này không nói chỉ nhìn sang tôi thôi tôi mới hỏi
“ Ủa anh Tư sao rồi !”
“ Ờ mày à người ta không có nghề của mày đưa cho tao nhưng người ta có một nghề cũng tương tự như vậy luôn...!”
Tới đó thì anh Tư tịch luôn tôi nói
“Thôi không sao đâu mà có nghề tương tự như vậy cũng được rồi để mai em đăng ký !”
“ Ờ cái đó mày khỏi cần tao đăng ký giùm mày rồi !”
“Ha.. hả!”
Tôi bắt đầu có linh cảm chả lành cất giọng hỏi.
“ Nghề gì vậy anh?”
“ Trinh sát đấy em!”
Tôi đứng đơ ra với vẻ khó hiểu.
“Nghe chả quen gì cả nó là gì vậy anh?”
Lúc này anh Tư mới trả lời.
“ Thì chú chỉ đi lanh quanh rồi tìm kiếm vậy từ rồi diệt mấy con quái cở nhỏ đồ thôi !”
“ Sao nghe chả quy tính thế nào ấy !”
Anh Tư tiến lại vỗ vai tôi nói.
“ Chú cứ yên tâm nghề này tôi đảm bảo nó ok vì em tôi có làm mà cậu cứ yên tâm!”
“ Em vẫn chả biết phải làm sao thôi cho em xin rút !”
Đối với tôi một cuộc sống tự do là không phải đối diện với nguy hiểm và không bán mình cho tư bản tôi toan bỏ đi thì bị anh Tư giữ lại.
“ Cái này đăng ký rồi không bỏ được đâu !”
“ Hả !”
Lúc này An chen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi bằng một tiếng cười lớn .
“Ha ha anh cứ yên tâm đi và từ nay cái đồ vô dụng như anh phải gọi tôi bằng đàng chị đấy ha ha !”
“Thôi đành vậy nếu đã thế thì em sẽ làm chả sao cả!”
Tôi phất lờ nhỏ rồi nói với anh Tư , nói rồi anh cười to đáp
“ Được chú có việc là anh vui rồi giờ thì đi ăn cơm thôi chuyện khác tính sau ha ha!”
Chả biết sao tôi lại đồng ý việc này mà thôi so tới hôm nay thì việc tôi phải sống trong cô đơn bữa đói bữa no thì việc có một ngôi nhà và công việc ổn định đã là một điều gì đó khó tưởng tượng rồi tôi chả quan tâm nói ra sao cả.
“Nè nè nhớ gọi tôi là đàng chị nha tại anh vào sau tôi đó !”
“ Thôi được rồi An An tỷ tỷ vào ăn cơm nè !”
“ Được thôi đệ đệ thân yêu!”
Cay thế nhỉ.
_