• Chương III *những người bạn *
[nói thật tôi cảm thấy hơi sai khi đặc tên cho chương này]
“ ò ó o o o”
Trong cơn mê tôi bị đánh thức bởi một âm thanh đã từ rất lâu không được nghe ngay khi mở mắt ra thứ đập vào mắt tôi là một cái đèn huỳnh quang được treo trên trần nhà tôi lại ngước nhìn sang khung cửa sổ ánh mắt nhẹ nhàng gọi qua những tấm kính chiếu thẳng vào tôi cảm giác thật sự khó nói tôi thở dài nói
“ lần cuối cùng mình nhìn thấy những thứ bình dị như thế này là từ khi nào nhỉ ?”
Dẫu sao thì lần cuối cùng tôi nhìn thấy những thứ như này là khi tôi được đón sinh nhật năm tuổi của mình trong lúc tôi đang mãi hồi tưởng về quá khứ thì cánh cửa phía sau tôi bỗng nhiên mở ra thôi chết chỗ này là đâu vậy nãy giờ tôi không để ý tôi ngay lập tức chuẩn bị chạy nhưng không cái chân tôi bị bó như cái đòn bánh tét vậy không thể duy chuyển cánh cửa từ từ mở ra... còn tôi thì rung như cầy sấy.
“ két két.... két”
Bước ra là một anh chàng với mái tóc đen không nổi bật cặp chân mày nhạt miệng luôn ngậm một chiếc tâm trên tay anh chàng cầm một đĩa súp nhìn thấy đĩa súp tôi mới buôn lỏng một chút chút thôi hê hê chứ thật ra là đối muốn chết luôn rồi anh chàng để đĩa súp lên bàn cạnh chỗ tôi rồi kéo cái ghế ở đằng xa lại vừa ngồi xuống anh vừa đan tay vào nhau rồi nói .
“ Chú mày may đấy nếu anh mà không phát hiện ra chú thì chắc giờ này cậu đã bị quái vật xé xác rồi!”
“......”
Ờ tôi không quan tâm lắm vì thứ tôi chú ý lúc này không phải là anh ta mà là cái đĩa súp kia dẫu sao thì lần cuối tôi được ăn cũng đã khá lâu rồi giờ đây thấy cái đĩa làm sao mà tôi chịu nổi dường như đã hiểu được nỗi niềm của tôi anh ta lấy cái đĩa đưa cho tôi tôi chộp cái đĩa súp ăn lấy ăn để anh ta vừa nhìn tôi vừa cười .
“ ha ha ha.... rồi đấy giờ nói đi chú là ai đến từ đâu?”
“Tôi chỉ là một kẻ lãng du đi tìm niềm vui trong cái thế giới sắp sửa lụi tàn này thôi!”
Anh ta ngồi trầm ngâm một lúc sau đợi tôi ăn hết rồi nói.
“ Này cậu không phải tôi không tin tưởng cậu nhưng làm gì có kẻ nào đi du hành mà chỉ vát theo cái chân gãy thôi vậy?”
Tôi đặt cái đĩa sạch không tì vết xuống rồi bắt đầu nghiêm túc nói.
“ Thật ra tôi là kẻ vô gia cư vô tình giúp đỡ một cô bé rồi mới bị thương như thế nhưng cô bé đấy không những không giúp gì mà còn lấy hết đồ đạc của tôi bỏ tôi lại với cái chân gãy này !”
Cả hai im lặng chỉ nhìn nhau anh ta ngồi trầm tư một lúc thì đứng dậy nói.
“ Thôi thế này đi tôi thứ tư tên Đầy nhà tôi thì chỉ có hai anh em hay là cậu ở đây đi càng đông càng vui chứ sao à mà cậu tên gì vậy?”
Đến lúc này tôi không thể giấu được những giọt nước mắt tôi tháo kính ra lau mắt nói.
“ Thật sao cảm ơn anh nhiều lắm tôi tên Hoàng cám ơn anh cảm ơn nhiều hít hít..”
Thật không biết nói sao khi trên đời vẫn còn những người tốt đến thế Và nếu bạn nghĩ rằng [ ôi họ chỉ làm vài chuyện mà đã thế này rồi] không đâu bạn nên nhớ rằng đây là lần đầu tiên tôi nói nhiều câu cảm ơn đến thế đấy .
-
Sau vài tuần ăn nằm chán trường vết thương cũng đã lành tôi đã có thể đi lại được và tôi bắt đầu khám phá căn nhà này nhìn chung nó cũng không quá cầu kỳ ngôi nhà tường được lợp mái ngói gồm hai tần tần trệt thì có bốn phòng gồm phòng khách , phòng bếp , phòng vệ sinh , phòng nghỉ cái nơi mà tôi nói chuyện với anh Tư từ mấy tuần trước đấy Còn về phía trên có ba phòng gồm phòng , ngủ của hai anh em và một cái thư viện nhỏ ok nhìn chung thấy nó rất ổn luôn đúng lúc ấy anh Tư cũng vừa về từ khu an toàn cách đây vài trăm mét khu an toàn là nơi có trường học, bệnh viện , ủy ban ờ nó khá giống với làng vậy đây nhắc đến anh Tư tôi mới nhớ ra rằng anh ấy còn có một cô em gái mà sao suốt mấy tuần nay tôi không thấy con bé lạ à , trong lúc đấy anh Tư vẫn đang nhìn tôi thấy tôi chú ý ảnh mới nói.
“ Sao chú mày còn đứng đơ ra thế không mau đi sửa soạn đi em gái anh sắp về rồi đấy nhìn mày lôi thôi quá sao để lại ấn tượng tốt với gái được ?”
“ Dạ vâng em đi liền đây ủa mà em gái anh làm gì mà đi tận mấy tuần liền luôn vậy ?”
Tôi hỏi lại thì anh Tư tự hào đáp.
“Con bé làm trinh sát từ năm mười tuổi giờ chắc cũng được ba năm rồi!”
“Ô thế chắc anh Tư phải tự hào về em gái mình lắm nhỉ ?”
Nghe xong anh Tư lấy tay chống hông ngẩng đầu nói tiếp.
“ chứ sao con bé không chỉ giỏi mà còn ngoan và lễ phép nữa kìa !”
Chúng tôi cứ nói với nhau như thế cho đến khi bên ngoài có tiếng mở cửa anh Tư mới nói.
“ Ấy chết mãi nói mà quên chưa làm cơm nữa thôi tao vô trong chuẩn bị chú ra ngoài đón con bé đi cứ yên tâm con bé hiền khô à !”
“ Dạ vâng anh Tư cứ đi đi ở đây em lo !”
Tôi bước ra ngoài với suy nghĩ mình giống như là Main chính trong bộ phim nào đó nhưng không đời đếch như là mơ , ngay khi tôi vén tấm màn hình ảnh khẩu mosin nagant đời một chính bốn mươi lăm trên vai cô bé tầm mười hai mười ba tuổi đã đập ngay vào mắt tôi.
“Ủa tên loli con anh còn sống à tôi tưởng anh tiêu rồi chứ?”
Tôi không thể nào tin được không thể nào con mắm vong ơn bội nghĩa này mà là em của anh Tư sao .
“ Này nhóc con ai mà đi nhầm nhà thế này ?”
“Anh mới nhầm đấy đây là nhà tôi mà anh bị sao thế.. không lẽ nào anh là trộm !”
[ ôi ông ơi tôi trộm chó thì còn được chứ ông tôi xin] không liên quan.
Tôi vẫn chưa kịp giải thích gì thì lại một lần nữa khẩu mosin nagant đời một chính bốn mươi lăm đã chĩa thẳng vào mặt tôi tôi giơ tay lên nói.
“ súng của tôi sẽ không bắn tôi đâu !”
Con bé dường như không tin tôi , nó siết cò một lần nữa quá khứ lại lập lại.
“ Lích” hể không có đạn
“Thấy chưa súng của tôi mà ha ha”
Từ chỗ tôi nhìn lại có thể thấy hai chân con bé chụm lại rồi thi nhau lắc tôi nhếch mép cười nói.
“Này nhóc giờ tính sao anh mà....”
Ôi má ơi nó lên đạn chuẩn bị bắn tôi nữa rồi thôi xong chuyến này phải chạy chứ không thì có ông bà cũng chưa chắc độ nổi nữa , khi nhỏ định bắn thì từ bên trong bếp phát ra tiếng nói đanh thép.
“ Tụi bây có thôi đi không vậy?”
May là anh Tư bước ra ngăn lại chứ không tối nay mình tôi có vài lỗ thủng quá và sau mất một lúc giải thích lại mọi chuyện cho anh Tư lúc này chúng tôi đang ngồi ăn cơm với nhau nhưng bầu không khí thì trong giống đang có xung đột vậy lúc này anh mới cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nhưng đầy chết chóc này.
“An này mày lo xin lỗi thằng Hoàng đi nhé !”
“Ừ ừ!”
Tôi gật đầu con bé ngay lập tức phản pháo.
“Tại sao chứ em có làm gì sai đâu?”
“ thật sự là mày không làm gì không hả người ta là ân nhân cứu mày đã không giúp gì được cho người ta giờ mày còn lại lấy đồ của nó luôn chứ hả... mày đang nghĩ cái quái gì vậy hả An anh có dạy mày mấy thứ đó. không hả !”
“...”
“Sao còn không mau xin lỗi người ta đi?”
“Xi..xin lỗi được chưa!”
Câu xin lỗi cứ như là miễn cưỡng ý mà thôi đi tôi cũng không phải loại thù dai nên sẽ tạm chấp nhận vậy nhưng thôi rồi hiện trường lúc này con bé à không An gục đầu xuống không nói gì thêm anh Tư vẫn còn đang tức giận tôi phải làm gì mới được [đúng chất thanh niên thừa nước đυ.c thả câu đây mà] tôi đứng dậy nói.
“ Thôi mà anh Tư anh cũng đã giúp em còn gì với lại mấy món đồ đó An nó mượn chứ nó có lấy luôn đâu!”
“ Ủa không phải cậu cũng có hành vi quấy rối em gái anh đấy sao?”
“ Đúng rồi đó anh tên này là loli con chính hiệu luôn đấy !”
Ủa ủa sao từ bị hại tự nhiên biến thành bị cáo luôn rồi tôi chả biết gì luôn.
“Ủa sao không mau xin lỗi con bé đi lớn rồi biết tự giác đi chứ đợi anh nhắc không vậy Hoàng”
“Đúng đúng xin lỗi đi đồ loli con !”
Bị anh Tư dồn ép thêm vài phát bồi thêm của An tôi lúc này chỉ biết nằm yên chịu trận.
“ Thôi được rồi xin lỗi được chưa !”
“ Sao anh nói gì tôi không nghe rõ ?”
Nhỏ được lắm
“ Xin lỗi nghe chưa !”
“ Sao thế nhỏ quá”
Và cứ thế khuất mắt của chúng tôi đã được giải à ờ không biết hiện tại tôi và An đang cải nhau thật hay chỉ là những trò đùa của những người bạn nữa cái này tôi chịu nhưng tôi biết lúc này anh Tư ở đằng xa nhìn về phía chúng tôi trong con mắt hiện lên ba phần hứng thú bảy phần nham hiểm rồi phải không nhỉ.