Sau khi từ chỗ Hứa Hằng Hiên trở về, anh liền cảm thấy việc này không thích hợp. Chắc là lúc ấy chính là bị Hứa Hằng Hiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bằng không tuyệt đối anh sẽ không gửi tin nhắn xấu hổ như vậy. Lần này thì hay được rồi, chẳng may Lương Hách Thành thật sự, thật sự muốn cùng anh mặc ít đồ loạn thất bát tao, vậy, vậy thì chút bí mật nhỏ cuối cùng của anh cũng không giữ được.Anh không muốn nói dối Lương Hách Thành, nhưng thú nhận tất cả với Lương Hách Thành lại cần thời gian để tích lũy một chút dũng khí.
Lộ Ninh cảm thấy hai ngày nay phải trốn tránh lương Hách Thành mới được.
Vì thế sau khi Lương Hách Thành dùng hết sức chin trâu hai hổ để lừa mẹ già ở nhà lấy lại màng mông nhưng anh ngây ngốc vẫn chưa gửi được cho ai đó.
"Lộ Ninh lại không tới?" Lương Hách Thành hỏi thư ký lễ tân Hoàng Nhiên Nhiên.
"Tới rồi, quét thẻ xong bận một lát lại đi." Hoàng Nhiên Nhiên đem tài liệu mà Lộ Ninh bảo cô chuyển giao trước đó đặt lên bàn Lương Hách Thành: "Trợ lý Lộ nói hai bản đầu tiên là cần anh ký tên, sau đó là hợp đồng gia hạn của doanh nghiệp Vinh Khang. Bởi vì đầu năm nay Vinh Khang lại nâng cấp một số thiết bị mới, cho nên nhu cầu ở phương diện bảo trì tăng lên, điều khoản hợp đồng mới có một số thay đổi tương ứng, trợ lý Lộ hỏi phí bảo trì có muốn nhắc tới hai điểm hay không."
"Còn nói gì nữa không?" Lương Hách Thành tiếp nhận văn kiện mở ra xem hỏi.
"Anh ấy nói là đi gặp một chuyên gia tài nguyên đất đai, có lẽ phải buổi chiều mới có thể trở về." Trên mặt mộc mạc của Hoàng Nhiên Nhiên mang theo chút bất đắc dĩ. Lúc trước cô bởi vì một tiểu phẫu phải xin nghỉ nửa tháng, trong khoảng thời gian này ngay cả công việc của cô Lộ Ninh đều ôm hết. Sau khi cô trở về vốn có ý muốn giảm bớt gánh nặng cho Lộ Ninh một chút, cảm ơn anh hỗ trợ, kết quả Lộ Ninh thật lợi hại, sáng sớm chưa đến giờ làm việc đã đến công ty làm hết việc, sau đó tính thời gian chạy.
Không biết vì sao, cô luôn cảm giác như anh đang trốn Lương Hách Thành.
Lương Hách Thành nhíu mày: "Cậu ấy không hỏi cô hành tung của tôi?"
Hoàng Nhiên Nhiên vẻ mặt ngây thơ: "Trợ lý Lộ biết rõ hành tung của anh còn hơn tôi, sao anh ấy có thể hỏi tôi?"
Lương Hách Thành nhíu mày: "Được rồi, tôi biết rồi, cô đi làm việc đi."
Chủ thượng: Tránh tôi đúng không?
Chủ thượng: Đừng để tôi bắt được cậu, bằng không phải đánh một trận đánh mập, chỗ nào thịt nhiều nhất đánh tới chỗ đó.
Lộ Ninh xem tin nhắn, đỏ mặt, làm như không phát hiện, chính là không trả lời.
Vốn dĩ hôm nay anh hẹn gặp một chuyên gia về đất đai và tài nguyên để hỏi một số vấn đề, kết quả là sáng nay huyết áp của chuyên gia này đột nhiên tăng cao đã được đưa vào bệnh viện. Anh không biết cũng không sao, nhưng bây giờ anh đã biết, thế nào cũng phải đi thăm một chút, dù sao sau này còn có thời điểm phải nhờ đến người ta. Vì thế Lộ Ninh mua một giỏ trái cây đến bệnh viện, gặp vị chuyên gia kia mới đi ra.
Ngài chuyên gia không có vấn đề gì lớn, chính là tuổi cao, có đôi khi tức giận, mệt mỏi vân vân, huyết áp đều có thể tăng cao, có lẽ qua hai ngày là tốt.
Lúc này Lộ Ninh hẳn là nên quay về công ty, nhưng khi nghĩ đến chuyện "chúng ta cùng nhau quậy" hay gì đó anh liền..
Làm sao mà anh có thể gửi tin nhắn đó? Còn mặt mũi thì sao?
Chỉ thấy trên con đường đối diện tòa nhà văn phòng khoa học kỹ thuật Húc Thành ngồi xổm một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu be giản dị. Hắn ở đó cầm điện thoại di động, một lát sau dịch sang bên phải một chút, đuổi theo bóng râm thuận tiện gửi tin nhắn.
Trợ lý Lộ: Quan Duyệt, sếp có ở công ty không?
Quan Duyệt: Có, anh ấy mới vừa trở về không bao lâu.
Trợ lý Lộ: Vậy khi nào hắn đi cô nhớ nói cho tôi một tiếng.
Quan Duyệt: Được rồi! Nhưng hai ngày nay tại sao anh luôn luôn trốn tránh anh ấy?
Trợ lý Lộ: Hắn sẽ đánh tôi!
Quan Duyệt: A?
Lộ Ninh lại dịch sang bên phải một chút, đang chuẩn bị nói thêm hai câu với Quan Duyệt. Lúc này trên đầu Quan Duyệt lại bị bóng tối bao trùm.
Lương Hách Thành hai tay đút túi thu hồi ánh mắt trên điện thoại di động của Quan Duyệt: "Tôi thấy kỳ lạ là Hoàng Nhiên Nhiên không bán đứng tôi, làm sao cậu ấy vẫn có thể né tránh tôi, làm nửa ngày là bởi vì tiểu gian tế cô đây."
Quan Duyệt sợ hãi rụt lại: "Lương, Lương tổng!"
Lương Hách Thành giơ ngón giữa lên chỗ vị trí công tác của Quan Duyệt phát ra tiếng "rắc rắc". "Cô gửi tin nhắn cho Lộ Ninh, nói với cậu ấy là tôi đi rồi."
Quan Duyệt vẻ mặt khó xử: "Cái này.."
Lộ Ninh vừa mới giúp cô không lâu lắm, đây không phải là làm khó cô sao!
Nhưng từ xưa đến nay có đạo lý "cánh tay nhỏ liền không có vặn qua đùi". Ánh mắt Lương Hách Thành đảo qua, Quan Duyệt liền sợ hãi, chỉ đành vẻ mặt buồn bã chấp hành mệnh lệnh.
Lương Hách Thành nhìn Quan Duyệt gửi tin nhắn, gọi một nhân viên bảo vệ trong công ty tới, cũng đưa chìa khóa xe cho đối phương: "Đi, lái xe của tôi ra ngoài, trước khi tan tầm đừng trở về. Ngoài ra, cửa sổ xe không được phép mở trong vòng một ki lô mét sau khi khởi hành."
Bảo vệ sững sờ nhận lấy chìa khóa rời đi, Lương Hách thành kéo một cái ghế ngồi bên cạnh vị trí quan duyệt đọc báo.
Quan Duyệt thiếu chút nữa bị dọa khóc. Cô vốn không tin lời Lộ Ninh nói, cảm giác Lương Hách Thành bình thường mặc dù nghiêm khắc nhưng không đến mức đánh người, nhưng hiện tại cô bắt đầu hoài nghi tính chân thật của nó.
Lộ Ninh nhận được tin quan Duyệt, cũng không vội vã trở về công ty. Anh ngồi ở bóng râm kia, nhìn xe của Lương Hách Thành lái ra ngoài mới lặng lẽ mò mẫm trở về công ty.
Thật tuyệt! Không cần phải ăn trưa ở bên ngoài nữa rồi! Công ty có căng tin, thức ăn không đắt tiền nhưng cũng được coi là có dinh dưỡng hơn.
Lộ Ninh lấy tay quạt gió, bước nhanh vào công ty, suy nghĩ khi đi qua vị trí công tác của Quan Duyệt phải nói lời cảm ơn với Quan Duyệt, kết quả vừa mới vào khu văn phòng, anh liền trợn tròn mắt.
Lương Hách Thành buông báo xuống, cười như không cười nhìn Lộ Ninh: "Biết đường trở lại rồi?"
Lộ Ninh quay đầu nhìn Quan Duyệt, Quan Duyệt đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nội tâm.. Ô ô ô ô xin lỗi trợ lý Lộ..
Lộ Ninh hít sâu một hơi: "Khụ, Lương tổng, ông Diệp nằm viện, tôi đến bệnh viện thăm ông ấy một chút, cho nên về hơi muộn."
Lương Hách Thành gật gật đầu: "Đó là nên làm, đi thăm một chút." Hắn đứng dậy nói: "Sau giờ làm việc cùng nhau ăn cơm đi, tôi muốn ăn món cậu nấu."
Lộ Ninh: What? À! Tôi đi! Tôi sẽ đi!
Trong công ty nhất thời truyền đến đủ loại ánh mắt, lỗ tai của mọi người đều choáng váng!
Lộ Ninh muốn quất chết vẻ mặt gian kế thực hiện được của Lương Hách Thành, nhưng lúc này anh so với Quan Duyệt còn sợ hơn.
"Vậy, vậy tôi tan ca đi.. đi mua thức ăn?" Lộ Ninh cậu chính là chân chó nha aaaa!
"Đến lúc đó cùng đi là được." Lương Hách Thành giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Đúng rồi, tôi mang đồ muốn tặng đến đang để trên xe, cậu muốn đi xem một chút không?"
"Không không không không không, tôi chờ tan ca rồi xem." Lộ Ninh trong lòng tự nhủ, mẹ nó hình tượng tiểu trợ lý nghiêm túc của tôi bây giờ đã bị hủy sạch, lại cho người ta biết tôi dùng màng mông tôi còn sống được không?