Dạ Oanh Và Hoa Hồng

Chương 14

Mạnh Ngu cảm thấy có hai bàn tay to lớn hữu lực xoa bầu ngực run run của cô, bầu ngực trắng nõn như tuyết, vừa mềm vừa trơn bóng.

Mạnh Ngu nửa tỉnh nửa mê, mặc bản thân cho người khác bài bố, Mạnh Thời Yến ôm lấy cô, bầu ngực trắng nõn của cô rung rinh, đầṳ ѵú khẽ cọ vào khuôn ngực của hắn.

Cả người cô vô lực, nguồn dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào như suối nguồn tuôn ra từ hoa huyệt, khiến qυầи ɭóŧ của cô ướt nhẹp, một bàn tay di chuyển xuống dưới, thuần thục kéo rớt qυầи ɭóŧ. Không có qυầи ɭóŧ che đậy, dâʍ ɖị©ɧ nơi đó càng thêm tuôn chảy, tích táp tụ lại trên đùi Mạnh Thời Yến.

“Ngoan, cử động đi nào em.” Hắn chậm rãi dụ dỗ cô, cô nghe theo hướng dẫn của hắn, thử di động.

Cô vô cùng mê mang, không biết phải di động như thế nào mới có thể khiến hắn vừa lòng, cô nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt long lanh lóng lánh, dường như có một cỗ sương mù che hai mắt cô lại, đôi mắt tràn ngập hơi nước thoạt nhìn càng thêm kiều mị.

Cô nhẹ nhàng hít thở, cả người tê dại, hoa huyệt nơi đó càng thêm ngứa, chỉ muốn động động để giảm bớt cảm giác tê dại.

Hai tay Mạnh Ngu chống trên l*иg ngực hắn, cô nâng mông, thân thể cô hơi rời khỏi người hắn, hoa huyệt ướt đẫm cọ xát với dươиɠ ѵậŧ, cô ngồi xuống, chạm khẽ, chậm rãi ma sát.

Cảm giác kỳ quái lại bắt đầu khiến cô khó chịu, nguồn nước từ trong hoa huyệt tiếp tục chảy không ngừng, cánh môi âʍ ɦộ bị vải dệt cotton mặc trên người hắn cọ xát, vải dệt chạm đến da thịt mềm mại của cô, tiếp đó là một trận run rẩy, cô không tự chủ mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, “Ân…A.”

Mạnh Ngu mới động vài phút đã cảm thẩy mệt mỏi, cô dừng lại, ôm lấy cổ Mạnh Thời Yến, cô ngả người dựa vào hắn, đôi môi phấn nộn dâng lên, hôn lấy phần yết hầu gợi cảm của hắn, mυ'ŧ vào, liếʍ láp.

Yết hầu của Mạnh Thời Yến theo đó mà lăn lộn, từ sâu trong cuống họng của hắn như có một ngọn lửa bừng cháy phừng phừng, nóng rực một cách khó hiểu.

Hai tay hắn đang giữ chặt cô buông xuống, di chuyển đến cặp mông vểnh của người con gái, dịch cho nơi đó áp sát vào mình, bầu vυ' trắng nõn như thể sắp bị đè bẹp.

Dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp từ cửa huyệt của Mạnh Ngu chảy vô cùng nhiều, cô chui đầu vào l*иg ngực của Mạnh Thời Yến, tay chân vung vẩy muốn lột bỏ quần áo trên người hắn, cô thấp giọng nói, “Thật ngứa.”

“Nơi nào ngứa?” âm thanh của nam nhân như tiếng đàn cello trầm bổng, quanh quẩn nơi tai cô, nghe xong âm thanh này càng khiến Mạnh Ngu thêm động tình, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt ào ạt chảy ra, hoa huyệt cô nơi đó đã sớm lầy lội bất kham.

Mạnh Ngu khẽ nâng mắt, đôi mắt quyến rũ như tơ không hề chớp mà chăm chú nhìn hắn, cô giữ chặt lấy bàn tay to lớn của hắn, bàn tay nam nhân vừa lớn vừa nóng, trong lòng bàn tay còn hơi có vết chai sạn, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy tay hắn đưa đi xuống, tham nhập vào vùng đất thần bí giữa hai chân cô.

“Nơi này ngứa…Thật khó chịu.”

“Muốn tôi xoa sao?” Âm thanh hắn mang theo sự thanh lãnh.

“Dạ, giúp em xoa đi.” Cô khó dằn lòng nổi, đem bàn tay to lớn kia đặt lên chính cửa huyệt của mình, toàn bộ lòng bàn tay bao lấy nơi đó, nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay truyền đến, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái, dòng dâʍ ɖị©ɧ cũng theo đó mà tiếp tục chảy ra.

Suối nguồn ướŧ áŧ từ thân thể cô làm ướt dẫm các đầu ngón tay, động tác xoa nắn của hắn không ôn nhu, mà vừa nhanh vừa tàn nhẫn, trực tiếp nắm lấy âm hạch của cô, hướng lên trên lôi kéo.

Cô vừa đau vừa ngứa, trong đầu trống rỗng, cảm giác duy nhất còn tồn tại đó chính là sự tê dại như có dòng điện chạy qua hoa huyệt, thân thể cô run rẩy, tế bào khắp cơ thể như đang sôi trào, cô thở gấp gáp, thét lên tiếng chói tai, “A…A…ân…”

Cơn cao trào tới vừa nhanh vừa vội, giống như sóng biển đổ ập xuống người cô, mạnh liệt cuồn cuộn.

Dâʍ ɖị©ɧ nơi hoa huyệt như hồng thủy dâng trào, phun ra ào ạt, không đợi cô làm ra bất kỳ phản ứng nào, thì nơi hoa huyệt hư không đã bị căn dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đẩy một phát đi vào.

Cô nghe được âm thanh rêи ɾỉ phóng đãng của chính bản thân cất lên, “A…sâu quá…”