Trong nhà Mạnh Ngu có rạp chiếu phim cỡ nhỏ, một không gian tối đen, loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của hắn.
Tâm trí của Mạnh Ngu không để trên bộ phim, cô nhìn sang Mạnh Thời Yến đang ngồi cách đó không xa, ánh sáng từ màn hình chiếu phóng lên trên mặt hắn, phác họa ra sườn mặt hoàn mỹ.
Dường như Mạnh Thời Yến cảm nhận được cái nhìn chăm chú từ Mạnh Ngu, hắn quay đầu nhìn cô, “A Ngu, nếu em cứ mãi nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nghĩ rằng em có ý đồ gì với anh đó.”
Nếu có thể nói ra thì tốt rồi, cô thật sự không dám nói rằng cô thật sự có ý nghĩ không an phận với hắn.
Mạnh Thời Yến đứng dậy đi ra ngoài, dáng người hắn đĩnh bạt, khi đi đường bộ dáng rất tùy ý, lê dép trên lối đi, chậm rì rì mà ra ngoài, khi trở về, trên tay lại có nhiều thêm một chai rượu vang đỏ, còn có hai cái ly chân dài.
Đôi mắt của Mạnh Ngu đặt trên bộ phim, dư quang thoáng nhìn thấy Mạnh Thời Yến, cô thấy hắn hơi khom lưng châm ngọn nến tinh dầu.
Quần áo trên người hắn hơi lộn xộn, lộ ra bộ ngực tinh tráng, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, là mùi hương cam kết hợp với phật thủ, khói trắng lượn lờ dâng lên.
Mạnh Thời Yến đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, Mạnh Ngu nhận thấy phần sô pha bên mình hơi hãm sâu xuống, bên người cô là hương vị hormone tràn ngập nam tính của Mạnh Thời Yến và hương cam + phật thủ, khiến đầu cô hơi vựng vựng.
Mạnh Thời Yến quay đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh càng thêm sắc bén, cũng càng thêm mê người, “A Ngu, em có muốn uống rượu không?”
Cô không hiểu sao mà đầu óc cứ như bị choáng váng, theo bản năng mà gật đầu.
Mạnh Thời Yến đưa ly sang, cô nghĩ vươn tay đón lấy, nhưng Mạnh Thời Yến đã đi trước một bước, hắn ngửa đầu đem ly rượu uống cạn thấy đáy.
Yết hầu hắn lăn lộn, Mạnh Thời Yến thấy ánh mắt mê loạn của cô, hắn vỗ vỗ lên phần đùi của mình, âm thanh trầm thấp thì thầm vào bên tai cô, “Ngồi lên trên đùi của anh đi.”
Mạnh Ngu theo lời mà bò lên trên đùi hắn, giờ khắc này không còn ai quan tâm đến bộ phim đang chiếu, ý thức của Mạnh Ngu dần mê choáng, Mạnh Thời Yến lại rót thêm một ly nữa, ngửa đầu uống một ngụm.
Hắn bóp lấy phần cằm tinh xảo của cô, hơi nâng lên, nhìn chăm chú vào đôi con ngươi long lanh trong suốt của cô, trong đôi mắt đó mang theo ánh sáng của vẻ đẹp tự nhiên.
Mạnh Thời Yến hôn lên đôi môi đỏ của cô, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ bị nam nhân gặm cắn, toàn bộ chất lỏng của rượu vang đỏ từ trong miệng hắn chuyển sang cho cô.
Đầu óc Mạnh Ngu lúc này đã loạn thật sự, choáng nặng nề, cô chỉ đành thừa nhận nụ hôn cường thế bá đạo của Mạnh Thời Yến, mùi rượu tràn ngập trong khoang miệng cô, đầu lưỡi đinh hương bị Mạnh Thời Yến mυ'ŧ thật mạnh.
“A Ngu, em ổn chứ?” Mạnh Thời Yến cúi đầu nhìn khuôn mặt đã đỏ rực của Mạnh Ngu, khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn như bị thiếu oxy, trên nền trắng nõn lộ nét hồng hào, khiến người nhìn chỉ muốn càng thêm âu yếm.
Mạnh Ngu cảm thấy thật nóng, cả người tê dại, một cảm giác ngứa ngáy tập trung ngay tại hoa huyệt của cô, cô chưa từng trải qua chuyện hoan ái nên dĩ nhiên sẽ không biết đây là bước dạo đầu khi du͙© vọиɠ nổi lên, cô cảm thấy bản thân như bị một cơn sóng nhiệt bao trùm thân thể, vừa nóng vừa ngứa.
Đôi môi hồng nộn của cô mấp máy, hàm răng trắng trẻo nhỏ xinh hơi lộ ra, nhìn vô cùng đẹp, “Mạnh Thời Yến, em nóng quá.”
Cô theo bản năng mà gọi tên Mạnh Thời Yến, mang theo sự trầm mê, thân thể vô lực, mệt mỏi dựa vào người Mạnh Thời Yến, hắn cất lời dụ dỗ, “Có thể cởϊ qυầи áo cho bớt nóng, được không?”
Cô nỉ non lẩm bẩm, tùy ý để Mạnh Thời Yến bài bố, hai tay hắn hướng lên người cô, rất nhanh hắn đã cởi đi cái váy cô đang mặc.
Làn váy rơi xuống, bầu vυ' nhè nhẹ run rẩy, quầng vυ' phấn nộn, không lớn lắm, giống như một đóa hồng mai điểm xuyết trên bầu ngực trắng nõn, hơi rung rung, nhìn vô cùng mê người.
“Nóng quá.” Mạnh Ngu muốn một thứ gì đó mát mẻ, nên cô liền dựa cả người vào Mạnh Thời Yến, thân thể như có một ngọn lửa nóng bỏng tự sinh ra, hoa huyệt bắt đầu chảy ra chất lỏng, có chút dấp dính.
“A Ngu, tự mình di chuyển một chút đi, như vậy thì có thể thoải mái hơn.” Hắn cất lời hướng dẫn từng bước, chậm rãi đẩy cô vào vực sâu tìиɧ ɖu͙©.