Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 32: Số Tiền Đầu Tiên Kiếm Được Ở Tiên Giới

Trần Tầm vỗ ngực, trịnh trọng nói: "Ngươi chỉ cần bỏ ra một khối linh thạch hạ phẩm liền có thể mua nó, ta không gạt ngươi đâu, chắc chắn ngươi sẽ không thiệt thòi khi mua nó. Coi như ngươi mua thêm một phần chắc chắn đi ha, đây cũng xem là kiếm lời rồi đúng không?"

"Được!"

Người nọ hô to một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sách nhỏ kia, "Trông vị đạo hữu này có vẻ là người thẳng thắn, ta mua!"

"Đại ca thật có mắt nhìn, năm nay ngươi nhất định sẽ thuận lợi gia nhập Tiên Môn."

Trần Tầm cười nịnh nọt nói, vui vẻ cầm lấy linh thạch hạ phẩm, thật sự là đẹp đến không từ nào diễn tả nổi mà.

"Được, vậy ta xin nhận những lời tốt đẹp này của ngươi."

Nam tử cười nói, người này thật biết cách nói chuyện, linh thạch này xài đúng là đáng giá.

"Ba vị đại ca đi thong thả!"

"Mu mu!"

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nói với sau lưng họ, mặt cười như hoa nở, cuối cùng bọn họ cũng kiếm được số tiền đầu tiên ở Tu Tiên giới rồi.

"Lão Ngưu, đi thôi!"

"Mu mu!!"

Dã tâm Trần Tầm cháy bừng bừng, không trộm không cướp, kiếm được linh thạch bằng cách này đúng thật là sảng khoái và sạch sẽ.

Đại Hắc Ngưu vừa kích động đến mức sắp rơi lệ vừa không ngừng mắng Trần Tầm, bọn hắn thật sự làm được rồi, hai tay hắn ôm lấy đầu Lão Ngưu, không ai biết bọn hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết trong chuyện này đâu.

"Vị đại ca này thoạt nhìn rất anh dũng, uy vũ bất phàm, hơn nữa tư chất còn vượt trội, nếu như ta đoán không lầm thì hẳn là ngươi đang tới tham gia buổi thu nhận đệ tử của Thập Đại Tiên Môn đúng không?"

"Hả? Chuyện gì thế đạo hữu."

Một vị nam tử trẻ tuổi dừng bước, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ kinh ngạc, sự ưu tú của hắn ta rõ ràng như vậy sao? Đáng ghét... lại bị người ta nhìn ra rồi.

Trần Tầm hơi híp mắt lại, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới: "Nhưng có vẻ đại ca thiếu một thứ rồi, cái này cực kỳ quan trọng đấy nhé."

Nam tử trẻ tuổi cũng đánh giá Trần Tầm, mặc dù hắn đội khăn trùm đầu, nhưng ánh mắt nhìn xa trông rộng sâu sắc đã phản bội hắn.

Hơn nữa, phía sau hắn còn mang theo con Đại Hắc Ngưu, lại còn treo xoong nồi trên người nó, điều này càng làm tăng thêm phong thái cơ trí của hắn, người này... thật là lợi hại.

"Đạo hữu, xin ngươi có gì cứ nói thẳng." Nam tử trẻ tuổi khách khí nói.

Trần Tầm lấy từ phía sau ra ba cuốn sách rồi xòe ra, nghiêm nghị nói: "Muốn thành tiên, trước tiên hãy đọc cuốn sách này!"

"A?!"

Nam tử trẻ tuổi cả kinh, vội vàng nhận lấy, "Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ là cuốn sách trong truyền thuyết. . . "

"Ha ha, cấp bậc của thập đại Tiên Môn đều có trong sách này, nhìn biểu cảm của vị đại ca đây thì có vẻ ngươi chưa biết rồi."

Trần Tầm nói, hắn chắp tay sau lưng, mấy năm nay mắt nhìn người của hắn tương đối tốt, người nào có linh thạch, người nào không có, hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Nam tử trẻ tuổi lau mồ hôi lạnh, nội dung bên trong cuốn sách nhỏ này đều đã khô cả rồi nên có vẻ đáng tin hơn mấy lời đồn đại vỉa hè.

"Đạo hữu, có phải cái này cần rất nhiều linh thạch không?"

"Một khối linh thạch hạ phẩm là đủ rồi."

"Không, không, cái này không đáng giá."

Nam tử trẻ tuổi đột nhiên lắc đầu, sắc mặt Trần Tầm biến đổi, hắn nhìn lầm người rồi sao.

"Ta nghĩ ít nhất phải hai khối!" Nam tử trẻ tuổi nghiêm túc nói, hắn ta lấy linh thạch trong túi trữ vật ra.

"Không cần đâu đại ca, đây là giá đã được thống nhất rồi."

Trần Tầm nhíu mày, hắn không thích tăng giá ngay lúc này, "Chỉ một khối thôi!"

"Hai khối."

"Một khối."

“Vị đạo hữu này không thể nể mặt ta sao?” Vẻ mặt nam tử trẻ tuổi đột nhiên trở nên hung dữ, giống như đã biến thành người khác vậy.

Trần Tầm giật mình, vội vàng đổi giọng: "Được rồi, hai khối thì hai khối, quả nhiên đại ca không phải người thường."

Nam tử trẻ tuổi nghe xong lời này thì lập tức thay đổi sắc mặt, khóe miệng mang theo nụ cười: "Đạo hữu cũng không phải người thường, ta rất thích quyển sách nhỏ này, ta nhận lấy trước nhé."

"Đại ca đi thong thả."

Trần Tầm hô lên một tiếng, giật cả mình, trong một khoảnh khắc nhỏ lúc ấy, hắn đột nhiên phát hiện ra pháp lực trong cơ thể người đó mạnh hơn hắn gấp mấy lần.

Hơn nữa trên người hắn còn có một túi trữ vật trong truyền thuyết, khả năng là người có lai lịch lớn, nhất định phải tránh xa loại người này.

"Mu ~" Đại Hắc Ngưu an ủi Trần Tầm, sao lại đứng yên như trời trồng rồi.

"Không sao đâu, lão Ngưu, tiếp tục bán sách thôi."

“Mu!"

Một người một trâu không ngừng tươi cười xoay người chào hàng bán sách, có người nói đó là đồ giả rồi cười khẩy bỏ đi, thế nhưng Trần Tầm không tức giận, bởi lẽ đó là chuyện bình thường mà thôi.

Thu hoạch hôm nay tương đối mỹ mãn, thế mà bọn hắn có thể bán được năm mươi quyển lận. Hiện tại, trong tay bọn hắn đang có năm mươi mốt khối linh thạch hạ phẩm rồi.