Lan Giang tinh ở trong Turon Tinh hệ, mà Turon Tinh hệ là một tinh hệ lớn hơn Thái Dương tinh hệ một chút, mặt trời ở nơi này được gọi là Turon tinh, xung quanh có ba mươi hành tinh xoay quanh, trong đó có ba viên tinh cầu có sinh mệnh.
Trong đó Lan Giang tinh, Hắc Nham tinh, Kinh Bình tinh có nhân loại thường trú, còn Nam Phong tinh là một tinh cầu cơ nhỏ, bên trên toàn là Hung thú.
Nam Phong tinh cũng không có hải dương, mà trải rộng khắp bề mặt tinh cầu là các hồ nước to nhỏ khác biệt, còn lại đều là lục địa.
Tinh cầu cũng không lớn, chỉ chừng một nửa Địa cầu đời trước, Hung thú trên tinh cầu có thể so với võ giả, cho nên có thể coi là một bãi săn không tệ, không ít võ giả ba tinh cầu còn lại đều sẽ tới đó săn Hung thú bán lấy tiền.
Lần này, trường trung học của cả ba tinh hệ cùng liên hợp tổ chức tốt nghiệp, hiển nhiên là việc lớn của Turon Tinh hệ, dù sao người nổi bật trong lần tốt nghiệp này, không chừng có thể thi vào tối cao học phủ, Liên Bang đại học.
Đây là vinh quang của toàn bộ Turon Tinh hệ, cho nên sẽ khiến các phương chú ý.
Đối với Lục Trạch mà nói, nếu như còn có thể tới cái thảo nguyên quái dị trong mơ kia, nói không chừng còn có thể tranh thể hiện một chút, còn không với thiên phú hiện tại của hắn, vẫn là rắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, không chừng có thể mơ một giấc đẹp.
Đáng tiếc, từ sau khi tử vong trong giấc mơ, hắn dùng đủ các cách bản thân nghĩ ra cũng không thể lần nữa bước vào, ngay cả không gian trong đầu cũng bị hắn lật đi lật lại, vẫn không có thu hoạch được gì, cuối cùng chỉ có thể coi là phúc lợi nhỏ mới xuyên qua.
Rất nhanh, hắn đã vào tiết học, thời đại này chia làm hai trường phái, văn hóa khoa cùng Võ đạo khoa, người chuyên chú học Võ đạo khoa, tự nhiên sẽ không bị ép học văn hóa, mà tiền thân hắn là Võ sĩ, đương nhiên phải chọn Võ đạo khoa.
Buổi sáng học xong chương trình văn hóa, buổi chiều đi luyện Võ đạo, trong luyện võ trường to lớn, tất cả học sinh Võ đạo khoa năm ba đều đang chuyên chú luyện võ, từ giờ tới lúc tốt nghiệp còn một tháng, đã là người luyện võ, đều sẽ muốn tranh một chuyến.
- A Trạch, chúng ta tới luyện một chút chứ?
Lý Nhị Hầu kích động.
- Được!
Lục Trạch gật đầu cười nói, trình độ võ kỹ của hắn đúng là cần thực chiến để đề cao.
Tối qua đánh một con thỏ, lại kém chút phải lấy mạng đổi mạng, nếu như đây là trò chơi, cũng có nghĩa là hắn cấp một đánh quái lại bị quái gϊếŧ.
Lá gan đau nha.
Hai người chuẩn bị tư thế, Lý Nhị Hầu cười hắc hắc, nhanh chóng lao tới, hắn như một con khỉ nhỏ, thân pháp linh hoạt, thân pháp cơ sở gần như đạt tới trình độ tinh thông.
Đẳng cấp võ kỹ chia thành năm cấp, nhập môn, thuần thục, tinh thông, đại thành cùng viên mãn.
Đại đa số học sinh chỉ có trình độ thuần thục.
Lúc ban sáng, trình độ của hắn trước khi được Lục Ly điều giáo cũng là thuần thục, còn bản thân Lục Ly rõ ràng nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng đã đạt tới cấp độ tinh thông.
Có lẽ bởi dung hợp linh hồn, tinh thần lực tăng trưởng, cho nên thiên phú võ kỹ của Lục Trạch được đề cao nhiều, bằng không cũng không thể thông qua bị đánh, mà đạt tới trình độ tinh thông.
Thân pháp gần đạt tới mức tinh thông là năng khiếu mà Lý Nhị Hầu tự ngạo từ lâu, đây cũng là thứ mà hắn cho rằng ông trời ban cho bù đắp dung mạo khỉ nhỏ, dù sao đại đa số học sinh đều không bằng được hắn, kể cả Lục Trạch.
Chỉ là, Lục Trạch hiện đã không phải Lục Trạch khi trước, hắn nhìn Lý Nhị Hầu đánh tới trước ngực, bình tĩnh nghiêng người né tránh, cánh tay cùng lúc chấn động, một quyền đánh vào ngực Lý Nhị Hầu, đem đối phương đẩy lui mấy bước.
Lý Nhị Hầu xoa xoa ngực, nhe răng trợn mắt, sau đó khϊếp sợ nhìn Lục Trạch:
- Mẹ nó, A Trạch, ngươi uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Sao ngươi có thể tránh?
Tu vi của Lý Nhị Hầu cũng là Tứ phẩm như Lục Trạch, nhưng ỷ vào thân pháp, Tứ phẩm bình thường đánh không lại hắn.
Lục Trạch nhếch miệng cười một tiếng:
- Vô phương, muội muội thiên tài giúp ta rèn luyện, tốc độ tăng lên cũng nhanh hơn người.
Về phần tu vi tăng trưởng, Lục Trạch cũng không nói với Lý Nhị Hầu.
Lý Nhị Hầu nghe vậy, con mắt ghen ghét cũng tái lên, khóe miệng co quắp, nghiến răng nghiến lợi giơ ngón giữa:
- Cầm thú!
Lục Trạch cười nói:
- Còn đánh tiếp không?
Lý Nhị Hầu cắn răng một cái:
- Tiếp tục!
Ánh mắt Lục Trạch sáng lên, gật nhẹ, sáng nay một mực bị Lục Ly đè đánh, thân pháp tiến bộ như quyền pháp chưa đổi, dù sao hắn còn chẳng có cơ hội hoàn thủ a.
Lần này đánh với Lý Nhị Hầu, vừa hay có thể luyện quyền pháp.
Quyền pháp của hai người không sai biệt lắm, đều đạt tới mức thuần thục, dưới tình huống Lục Trạch không phát huy thân pháp, quyền chạm khuỷu, khuỷu chạm quyền, đánh đến đánh đi.
Có điều, quyền pháp của Lục Trạch càng lúc càng thêm tự nhiên, từng bước từng động đều dẫn theo quyền lực tăng trưởng, Lý Nhị Hầu không theo kịp tiết tấu, bị một quyền đánh trúng ngực, ngã trên mặt đất.
- Thế nào? Không sao chứ?
Lục Trạch hỏi.