Trịnh Hoài Giang thành thục cắt miếng thịt bò trên đĩa, miếng thịt bò mềm mại, bên trong vẫn còn hơi tái. Không hổ là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố B, miếng thịt vừa vào miệng đã cảm nhận được toàn bộ hương vị của nó, ngọt và thơm mùi thịt bò. Hương liệu đủ để xoá đi vị tanh của thịt nhưng không lấn át nó, ngay cả nước sốt đi kèm cũng ngon tuyệt vời.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Hoài Giang ăn ở nhà hàng tại thế giới này, đúng là ngoài sức mong đợi.
Trì Phong nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của Trịnh Hoài Giang không hiểu sao lại cảm thấy thèm ăn. Bình thường Trì Phong chỉ cần đủ bữa, không đói là được, hắn chưa từng bận tâm xem món đó có ngon hay không. Nhưng hôm nay, bỗng dưng hắn lại muốn hưởng thụ khoảnh khắc này.
“Phải rồi, về tiệc đính hôn.” Trì Phong không có thói quen ăn không nói, vậy nên hắn dừng động tác, lên tiếng: “Trì phu nhân đã sắp xếp vào ngày tám tháng sau.”
Ngày tám tháng sau, vậy chẳng phải là chỉ còn mười ba ngày nữa thôi sao? Trịnh Hoài Giang gõ chữ, do dự một chút rồi gửi qua cho Trì Phong. Bàn ăn quá rộng, đẩy qua đẩy lại rất mất lịch sự.
“Có gấp quá không?”
Trì Phong nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên thì nhướng mày, hắn mở điện thoại để đọc. Vừa đọc, Trì Phong vừa nghĩ, mình và Trịnh Hoài Giang thế này chẳng khác nào mấy cậu nhóc trung học đang hẹn hò.
“Tất cả cứ để bà ta sắp xếp.” Trì Phong nói là “bà ta”, hắn không chỉ đích danh là ai nhưng Trịnh Hoài Giang hiểu, người đó là Trì phu nhân, Phương Thiến, cũng là mẹ kế của hắn.
“Tôi cần làm gì không?” Tuy Phương Thiến sẽ sắp xếp mọi việc nhưng thân là một đương sự khác, cậu cũng phải ra chút sức.
“Cậu?” Trì Phong hơi nhếch môi cười: “Cậu có muốn mời vị khách nào không?”
Trịnh Hoài Giang chợt nhớ tới nguyên chủ. Nguyên chủ là người cô độc, ngoại trừ gia đình thì cậu ta cũng chỉ nghĩ tới tình yêu. Sau đó, tình yêu đổ vỡ, vòng giao tiếp của cậu ta gần như bằng không. Trịnh Hoài Giang rũ mi, cuối cùng cậu nhắn với Trì Phong: “Tôi không biết.”
“Không sao.” Trì Phong lắc đầu, “Đến lúc đó, cậu muốn mời ai thì nói với tôi.”
Nói rồi, Trì Phong nâng ly rượu lên, để ly rượu hơi ngả về phía trước.
“Nào, Trịnh Hoài Giang, hãy nâng ly vì lần hợp tác này của chúng ta. Tôi mong, đây sẽ là cuộc hôn nhân có lợi với cả hai bên.”
Trịnh Hoài Giang nở nụ cười, cậu nâng ly, chạm ly với Trì Phong. Trịnh Hoài Giang hơi gật đầu, hiển nhiên cậu hết sức vừa lòng với cơ hội này.
Đợi đến khi về nhà, mặt trăng đã lên cao. Trì Phong xuống xe, đưa Trịnh Hoài Giang về đến tận cửa nhà. Không ngờ, Trịnh Hoài Ngọc lại đứng ở trước cửa, ánh mắt cậu ta hướng ra bên ngoài, đầy mong chờ.
“Anh trai!”
Vừa nhìn thấy Hoài Giang, Trịnh Hoài Ngọc đã lập tức chạy tới, ánh mắt lo lắng không thôi.
“Sao giờ này anh mới về nhà? Anh có biết là em và mọi người lo cho anh lắm không?” Nói xong câu ấy, Trịnh Hoài Ngọc liếc nhìn người đàn ông đứng cạnh anh trai mình.
Dưới ánh trăng, Trịnh Hoài Giang nhìn thấy sự mê luyến trong ánh mắt Trịnh Hoài Ngọc. Cậu ta diễn thật tốt, nếu không phải Trịnh Hoài Giang tinh mắt có lẽ đã bị dáng vẻ của cậu ta lừa gạt. Trịnh Hoài Giang cúi đầu, một lần nữa ngẩng lên, khuôn mặt đã nhiễm hồng.
“Không sao. Anh đi cùng với Trì Phong. Anh ấy chăm sóc anh rất tốt. Ngày mai, anh ấy còn hẹn anh đi ra ngoài tiếp.”
Trịnh Hoài Giang dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện với Trịnh Hoài Ngọc. Quả nhiên, vừa nhìn được những lời ấy, ánh mắt Trịnh Hoài Ngọc đã nổi lên đốm lửa. Cậu ta nghiến răng, nhưng mặt ngoài bên tỏ ra lo lắng.
“Nếu có anh Trì Phong chăm sóc anh thì tốt quá rồi. Dù sao,” nói tới đây, Trịnh Hoài Ngọc hơi ngừng lại, như có ẩn ý mà nhìn sang phía Trì Phong: “Dù sao, anh cũng không thể nói chuyện. Bất tiện biết bao!”
Trịnh Hoài Giang cười khẩy trong lòng. Chỉ là khuôn mặt cậu đã trở nên trắng bệch, cơ thể như lung lay sắp đổ. Trì Phong hiểu ý, nhanh chóng đỡ lấy Trịnh Hoài Giang. Bàn tay hắn đặt bên eo Hoài Giang một cách tự nhiên. Càng như vậy càng khiến Trịnh Hoài Ngọc ghen tị tới phát điên.
Gần như Trịnh Hoài Ngọc không thể duy trì nổi nụ cười của mình. Cậu ta gượng gạo tiến lên định đỡ lấy Trịnh Hoài Giang. Cậu ta không nhìn được cảnh Trì Phong thân thiết với Trịnh Hoài Giang như vậy.
“Để tôi!” Trì Phong nói, hắn phất tay, không để cho Trịnh Hoài Ngọc tới gần: “Không phiền cậu Trịnh giúp đỡ. Nhân tiện đây tôi cũng muốn nhìn xem nơi vị hôn phu mình đang sinh sống.”
Việc của Trì Phong cần làm là cho người nhà họ Trịnh hiểu rõ, hắn vô cùng coi trọng Trịnh Hoài Giang. Hay nói, hắn hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Nói rồi, Trì Phong đỡ Trịnh Hoài Giang đi vào trong nhà, bỏ mặc Trịnh Hoài Ngọc đang khó chịu đứng im ngoài cửa.
Nếu cổ họng Trịnh Hoài Giang có thể phát ra âm thanh, hẳn bây giờ cậu đang cười Trịnh Hoài Ngọc. Cậu ta đúng là dễ nắm bắt, ngu ngốc lại tự cho là đúng.
“Vui lắm phải không?” Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, Trì Phong lên tiếng hỏi. Sự cứng rắn hàng ngày cũng phai mờ đi nhiều. Thậm chí, Trịnh Hoài Giang còn nhìn thấy sự nhẹ nhàng hiếm có: “Ngày mai vẫn tiếp tục ra ngoài?”
Trịnh Hoài Giang gật đầu, sau đó lấy quyển sổ trên bàn, viết chữ: “Đúng vậy. Làm phiền anh rồi!”
“Không sao!” Trì Phong lắc đầu: “Nhưng ngày mai tôi sẽ rất bận rộn. Văn phòng tôi có một phòng nghỉ riêng, đến khi tan làm tôi sẽ đưa cậu về.”
Trịnh Hoài Giang đồng ý. Dù sao, cậu cũng không muốn ở trong căn nhà ngột ngạt này. Hơn nữa, Hoài Giang cũng muốn đến bệnh viện một chuyến, nếu có cơ hội, cậu sẽ không lựa chọn làm kẻ câm cả đời.
Nghĩ vậy, Trịnh Hoài Giang bèn viết lên giấy cho Trì Phong xem. Hắn trầm tư một lát rồi gửi cho Hoài Giang một số liên lạc.
“Đây là bạn của tôi, Dư Khánh.” Trì Phong nói: “Cậu ta là một bác sĩ tài giỏi, từng chữa trị rất nhiều ca trấn thương. Tôi sẽ đánh tiếng trước với cậu ấy về trường hợp của cậu.”
Trịnh Hoài Giang đứng trên tầng, thông qua cửa sổ nhìn chiếc xe của Trì Phong rời đi. Trong vô tình, Trì Phong đã giải quyết cho cậu rất nhiều rắc rối. Thế nhưng vận mệnh lại như một trò chơi, sắp xếp cho Trì Phong những người thân chẳng ra gì.
“Anh Hoài Giang. Em vào được không?” Tiếng gõ cửa vang lên, tưởng chừng như Trịnh Hoài Ngọc thật sự tôn trọng người anh trai là Hoài Giang. Nhưng thực chất, cậu ta đã lập tức đẩy cửa vào khi vừa gõ xong.
Căn phòng tối đen, không mở đèn, Trịnh Hoài Ngọc chỉ có thể nhìn Trịnh Hoài Giang thông qua ánh sáng ngoài cửa sổ. Đột nhiên, cậu ta cảm thấy Hoài Giang thật khó dò. Nhất là ánh mắt hiện tại của Hoài Giang, giống như cậu đang nhìn một con kiến. Nghĩ như vậy trái tim Trịnh Hoài Ngọc không khỏi run lên. Lời bên miệng không cách nào thốt ra được!
“Anh, sao anh lại không bật đèn.” Trịnh Hoài Ngọc hít một hơi thật sâu, sau đó bật đèn phòng lên. Khi ánh sáng bao trùm căn phòng, Trịnh Hoài Ngọc thấy được vẻ mặt của Hoài Giang. Vẫn là ánh mắt ấy, nhút nhát và ngu xuẩn. Không hiểu sao, Trịnh Hoài Ngọc cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, do cậu ta nghĩ quá nhiều mà thôi.
Hoài Giang mỉm cười yếu ớt, cậu sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, thành thạo trao đổi với Trịnh Hoài Ngọc.
“Anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Thật thế sao?” Trịnh Hoài Ngọckhông bỏ qua bất kỳ giây phút nào, cậu ta chăm chú quan sát Trịnh Hoài Giang, nhận ra cậu đang nói thật. Trịnh Hoài Ngọc lập tức tỏ ra lo lắng: “Vậy anh mau nghỉ ngơi đi! Em đã nói với cha là anh về nhà rồi, tuy ông ấy có hơi tức giận nhưng em không cho ông ấy đến làm phiền anh!”
Từng câu nói của Trịnh Hoài Ngọc đều tỏ vẻ rằng, cậu ta thực sự quan tâm đến Trịnh Hoài Giang. Ở nơi không ai nhìn, Hoài Giang khẽ cong môi, nở một nụ cười mỉa mai.
“Anh, có phải anh không thích cuộc hôn nhân này đúng không?”
Nghe được câu hỏi đấy, Hoài Giang hơi ngẩng đầu. Trịnh Hoài Ngọc cắn môi, ra vẻ đau khổ nói: “Anh, dù bằng cách nào em cũng sẽ giúp anh! Anh có muốn chạy trốn không?”
Nói câu này, hai mắt Trịnh Hoài Ngọc như sáng lên, toàn bộ tâm tư của cậu ta đều viết ở trong đó! Cậu ta nào muốn “giúp đỡ” người anh trai là cậu, rõ ràng là muốn thay thế vị trí này. Sau đó cậu ta sẽ ngang nhiên giả bộ đáng thương nói với mọi người rằng, Trịnh Hoài Giang bỏ trốn, thuận tiện nói rằng, cậu ta sẵn sàng thay thế vị trí của anh trai, gả cho Trì Phong.
Thế nhưng, người cậu ta nói chuyện không phải là nguyên chủ yếu đuối. Trịnh Hoài Giang nở một nụ cười xấu hồ, ngón tay linh hoạt ra hiệu.
“Không phải đâu Hoài Ngọc. Anh thật sự thích Trì Phong!”