Triệu Dung không biết dự định của Hoài Giang, cô nhìn thấy cậu gật đầu với Trì Phong thì lập tưc vui vẻ. Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói với Hoài Giang: “Cảm ơn anh rất nhiều. Ngày đám cưới ấy, nhất định tôi sẽ gửi thiệp mời đến anh và Trì. Mong rằng hai người có thể đến dự.”
Trịnh Hoài Giang gật đầu, sau đó cậu nhìn về phía quản lý.
Cuối cùng, quản lý cũng hoàn hồn lại sau khi nhìn thấy viên kim cương xanh. Ông cảm thấy Trịnh Hoài Giang thật may mắn, chỉ tuỳ tiện chọn cũng có thể mở ra được một viên đá quý như vậy. Giá trị của kim cương xanh chỉ đứng sau mỗi kim cương đỏ. Không biết trong cửa hàng ông ta còn viên đá nào như thế nữa không.
“Lối này thưa các vị!” Quản lý cung kính khom lưng, sau đó mời nhóm người Trịnh Hoài Giang vào trong phòng riêng. “Bên trong chúng tôi có một căn phòng yên tĩnh cho các vị đàm phán.”
Trì Phong gật đầu, sau đó hắn ra hiệu cho Trịnh Hoài Giang theo mình. Sau lưng hắn, quản lý lên tiếng nói với những vị khách xung quanh: “Thật xin lỗi mọi người, hôm nay cửa hàng đá quý chúng tôi xin phép không tiếp khách. Nếu có thể, quý khách có thể trở lại vào sáng ngày mai!”
Khi cánh cửa đóng lại rồi, Triệu Dung mới đưa cho Trịnh Hoài Giang một tấm danh thϊếp, rồi mới ngồi xuống. Vì tiện cho quá trình giao dịch, ngay cả quản lý cửa hàng cũng không bước chân vào. Bên trong phòng chỉ có Triệu Dung, hai người Hoài Giang, Trì Phong và Chu Lạc An.
Chu Lạc An đặt viên đá vào một chiếc hộp khá tinh xảo, ông nói: “Nếu mấy người cần giấy tờ mua bán, ngay trong cửa tiệm này cũng có.”
Nói rồi, Chu Lạc An đứng dậy, đi đến bên cạnh một chiếc bàn làm việc. Ông quen thuộc mở ngăn kéo đầu tiên ra, quả nhiên bên trong còn rất nhiều giấy tờ bán đá quý. Cửa tiệm này đã từng có rất nhiều người chọn làm nơi trao đổi mua bán. Mà ở thời đại này, muốn chứng nhận pháp lý cũng rất nhanh. Chỉ cần quét mã rồi gửi lên hệ thống, chưa đến mười lăm phút sau đã hoàn tất thủ tục.
Trịnh Hoài Giang như nghĩ đến điều gì, cậu giật góc áo của Trì Phong sau đó đưa cho cậu một dòng tin nhắn.
“Để cô Triệu chuyển tiền vào số tài khoản của anh.”
Nhìn dòng chữ này, Trì Phong hơi mỉm cười, hắn nheo mắt, nói khẽ bên tai cậu: “Không sợ tôi cầm số tiền này rồi lật mặt à?”
Lời Trì Phong không phải không có lý, vì giữa bọn họ chưa hề có mối quan hệ nào cả. Tất cả chỉ đều được nói bằng miệng, vị hôn phu, chồng tương lai, chưa từng được bất kỳ ai chứng thực. Hoài Giang hơi rũ mắt, cậu mỉm cười, sau đó thẳng thắn nhìn vào đôi mắt Trì Phong. Đây là câu trả lời của cậu, cậu tin tưởng nhân phẩm của Trì Phong.
Thấy đôi mắt không chút e dè của Trịnh Hoài Giang, Trì Phong hơi sửng sốt nhưng rất nhanh hắn đã kiểm soát được cảm xúc của mình. Trì Phong và Triệu Dung nhanh chóng ký lên giấy tờ rồi scan thành ba bản, một bản hắn giữ, một bản của Triệu Dung và một bản cho Chu Lạc An làm người chứng kiến.
Đợi đến khi hai triệu được chuyển vào tài khoản Trì Phong, Hoài Giang mới âm thầm thở phào. Việc tiếp theo cần làm là ra ngân hàng để làm một chiếc thẻ. Chiếc thẻ của của Hoài Giang đã sớm nằm trong tay Trịnh Hoài Ngọc. Đúng lúc thật đấy, tiền ít cũng là tiền, cậu sẽ tính từng khoản một với cậu ta sau.
“Về thôi!” Trì Phong đứng lên, cậu nói với Hoài Giang: “Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Sophia rồi!”
Hoài Giang gật đầu, hiện tại cũng đã hơn năm giờ chiều, từ nơi này trở về trung tâm thành phố cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ. Vừa kịp giờ ăn!
“Đợi chút đã!”
Chu Lạc An im lặng từ đầu đến giờ bỗng nhiên lên tiếng. Ông đứng dậy, đưa cho Trịnh Hoài Giang một tấm danh thϊếp: “Sau này nếu muốn kiểm định đá có thể đến tìm tôi!”
Trịnh Hoài Giang lật tấm danh thϊếp trên tay, bên trên là tên Chu Lạc An và vị trí của ông trong viện đồ cổ. Chu Lạc An cũng không nói nhiều, ông trao xong danh thϊếp cho Trịnh Hoài Giang thì rời khỏi tiệm. Trì Phong vỗ lên vai Hoài Giang: “Giữ lấy đi! Chu Lạc An là một người khó tính, ông ấy rất ít giao thiệp với người khác. Chắc hẳn, ông ấy có ấn tượng tốt với cậu. Tôi thấy cậu rất có năng khiếu trong việc đổ thạch, sau này cậu có thể tìm ông ấy giúp đỡ!”
Trịnh Hoài Giang gật đầu, nghe lời cất tấm danh thϊếp đi. Hai người rời khỏi chợ đá quý, trước khi rời đi, quản lý còn dùng lời lẽ nịnh nọt để mời chào Trịnh Hoài Giang lần sau có thể quay lại. Hôm nay mặc dù tiếc rằng viên đá của Trịnh Hoài Giang mở ra quá quý giá nhưng điều đó cũng đem lại danh tiếng không ít cho tiệm ông ta.
Trì Phong lái xe trở về trung tâm thành phố, xe chạy chầm chậm khiến cho Trịnh Hoài Giang cảm thấy hơi buồn ngủ. Cơ thể này vốn dĩ có sức khoẻ yếu, nhất là sau vụ tai nạn kia, cứ dăm ba hôm nguyên chủ lại ốm một lần. Ở kiếp trước, Trịnh Hoài Giang có một cơ thể khoẻ mạnh, vậy nên khi sống lại ở nơi đây, Trịnh Hoài Giang có chút không quen.
Không biết từ khi nào cậu trai ngồi ghế phụ bên cạnh hắn đã ngủ say, Trì Phong vặn nhỏ tiếng nhạc trong xe sau đó chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút. Vốn dĩ tốc độ xe không nhanh hiện tại còn được Trì Phong điều chỉnh chẳng khác nào đang bò. Thành ra, quãng đường phải đi nửa tiếng kéo dài thành bốn mươi lăm phút. Đợi đến khi chiếc xe đỗ trước cửa nhà hàng, Trịnh Hoài Giang mới từ từ mở mắt ra.
“Đã đến nơi rồi sao?” Trịnh Hoài Giang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó gõ chữ đến trước mặt Trì Phong. Bây giờ cậu mới mơ hồ cảm thấy, việc bị câm thật là phiền phức. Muốn trao đổi cũng gặp khó khăn. Trịnh Hoài Giang mơ hồ nhớ được, vụ tai nạn đó dây thanh quản của nguyên chủ bị thương nhưng không hoàn toàn là không thể chữa khỏi. Chỉ là nhà họ Trịnh thật sự quá coi khinh nguyên chủ, không muốn tiếp tục để nguyên chủ chữa bệnh.
Trịnh Hoài Giang âm thầm siết chặt tay, nguyên chủ đúng là chịu đủ nhục nhã.
Trì Phong lắc đầu, hắn tháo đai an toàn ra sau đó bước xuống xe. Trịnh Hoài Giang cũng không để cho đối phương mở cửa giúp mình như buổi chiều nữa. Dù có kết hôn với một người mạnh mẽ đầy chủ nghĩa nam tính như Trì Phong thì cậu vẫn là một người đàn ông. Trịnh Hoài Giang không cần Trì Phong phải tỏ ra ga lăng với mình.
Trì Phong không nghĩ nhiều, hắn thấy Hoài Giang đã xuống xe thì đưa chìa khoá cho bảo vệ để hắn đi đỗ xe.
Trì Phong và Hoài Giang sóng vai vào nhà hàng, lập tức có nhân viên đứng ở cửa, mỉm cười chào: “Sophia kính chào quý khách. Không biết quý khách đã đặt bàn trước chưa ạ?”
Trì Phong gật đầu với nhân viên phục vụ: “Trì Phong.”
Nghe thấy cái tên này, nhân viên mới ngẩng đầu lên. Trước mắt cô là một người đàn ông đẹp trai, cậu khoác trên mình một bộ comple màu xám nhạt, khuôn mặt lạnh lùng không mang theo cảm xúc dư thừa. Cô nhanh chóng hoàn hồn lại, sau đó vươn tay: “Ngài Trì đúng không ạ? Mời hai anh đi theo tôi!”
Trì Phong đặt bàn ở tầng một chứ không đặt ở phòng riêng. Với mối quan hệ hiện tại của hai người, nếu ở trong phòng kín không có ai sẽ càng thêm ngượng ngùng. Trong nhà hàng lúc này đã lục tục có người đi đến, hầu hết là những đôi tình nhân hẹn hò. Từ mấy năm trước, bộ luật kết hôn đồng tính đã được thông qua, cho nên khi thấy hai người đàn ông đi bên cạnh nhau cũng không ai lấy làm lạ. Chỉ thỉnh thoảng có người nhìn qua bởi vì vẻ ngoài quá xuất sắc của cả hai người Trì Phong và Hoài Giang.
Trên bàn đã được bày sẵn rượu vang và nến, thậm chí nhà hàng còn chu đáo tới mức sắp xếp cả thêm một bông hoa hồng. Trịnh Hoài Giang mở thực đơn ra, hầu hết là những món quen thuộc, nghĩ một hồi, cuối cùng cậu lựa chọn một ít món dễ tiêu. Trịnh Hoài Giang có thói quen buổi tối chỉ dùng một ít salad hoặc súp. Nhưng hiện tại, người đối diện cậu là vị hôn phu, vậy nên cậu đành chọn thêm một món chính.