Ôn Noãn chỉ thay đổi thành quần áo lao động, hai bên tết thành bánh quai chèo, lập tức từ thiên kim xưởng trưởng phong cách phương Tây biến thành nữ công nhân tầm thường.
Đội mũ lên, hơn phân nửa mặt của cô đã được che dấu.
Cứ như vậy đi về phía trước mấy trăm mét, thấy một đám bác gái đang che che giấu giấu.
Không sai, chính là nơi này!
Tuy rằng bây giờ giao dịch bí mật đã được thả lỏng không ít, nhưng không thể công khai.
Thanh Châu là thành phố trung đẳng, dân cư thường trú hơn trăm vạn, thị trường giao dịch như thế này cũng có bảy tám cái.
Còn vì sao cô biết?
Bởi vì Liễu Khê cũng mua lương thực từ nơi này.
Thuốc lá và rượu của Ôn Kiến Thiết cũng cần không ít, nhưng lương thực thì không tính trong đó.
Hàng năm ông ta thường ở bên ngoài, ăn cơm cũng được chăm sóc đặc biệt.
Kể từ đó, lương thực trong nhà cũng chỉ đủ ăn mà thôi, trong đó có hơn phân nửa vẫn là lương thực phụ.
Cho nên, mỗi tháng mẹ Trương giúp việc bếp núc trong nhà đều phải cầm lương thực phụ tới nơi này đổi lấy lương thực tinh.
Mà mục đích Ôn Noãn tới nơi này chỉ có một, đó là mua lương thực.
Nguyên chủ không thiếu đồ vật, trên phương diện ăn mặc Liễu Khê không dám hà khắc nguyên chủ, chỉ dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần, khiến nội tâm nguyên chủ đau khổ.
Nhưng bà ta cũng không đưa tiền.
Cũng may nguyên chủ không thiếu tiền, mỗi năm Ôn Kiến Thiết đều cho tiền mừng tuổi.
Mà Phùng Quang Tông dường như vì đền bù, mỗi lần gặp mặt đều cho cô tiền tiêu vặt, mỗi lần đều cho rất nhiều. Chú Phùng này hình như cũng không thiếu tiền?
Hôm qua cô đã đếm qua một chút, tổng cộng có 1200 đồng.
Cô lại xin thêm Ôn Kiến Thiết 300 đồng, trong tay có tổng cộng 1500 đồng.
Tiền này đặt ở đâu cũng là một mớ tiền khổng lồ, Ôn Noãn cảm thấy khoảng cách mục tiêu trở thành tiểu phú bà càng ngày càng gần.
Vừa rồi cô tiêu hết gần 100 đồng ở cửa hàng bách hóa, đồ vật mua được đều đặt trong không gian.
Hiện tại, cô muốn dự trữ lương thực.
Không sai, dự trữ lương thực.
Chỉ bằng hai cái tay nhỏ chân nhỏ của mình, cô sợ không kiếm được bao nhiêu công điểm.
Không chuẩn bị sẵn sàng, vậy cô chắc chắn phải đói bụng.
Cô đánh giá cẩn thận sạp lương thực, ở niên đại này lương thực chính là mạng.
Đột nhiên, nhìn thấy một đôi tay rất đẹp.
Đôi tay này không trắng nõn, nhưng cốt cách rõ ràng, thon dài có lực.
Tay này, hẳn là tay luyện đàn dương cầm, sao lại xuất hiện ở nơi này.
Ôn Noãn ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt khiến người ta khó quên.
Tuy rằng người đàn ông cắt tóc húi cua, nhưng hoàn toàn không tổn hại đến giá trị nhan sắc của anh.
Mày kiếm mắt sáng, lông mi dài hạ xuống thành cái bóng, lúc giương mắt nhìn người, trong mắt dường như ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo.
Mũi cao thẳng tắp, từ sườn mặt có thể nhìn thấy ánh mắt trời chiếu vào, khiến người ta tim đập thình thịch.
Chỉ tiếc môi mỏng, người ta đều nói người môi mỏng bạc tình.
Người đàn ông ngẩng mặt nhìn cô, một vết sẹo xỏ xuyên qua đỉnh mày của anh, tổn hại một chút mỹ cảm.
Đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc.
Nhưng thân hình anh cao lớn, bả vai rộng lớn, lộ ra một đoạn cánh tay đầy mạnh mẽ.
Đây là người đàn ông khiến cô thấy động tâm nhất, không gì sánh nổi!
Nam chính Phùng Cẩn Ngôn, tuy rằng văn nhã tuấn mỹ, nhưng ở trước mặt người đàn ông này cũng trở nên ảm đạm thiếu ánh sáng.
Ôn Noãn cũng không biết, bản thân lại là một nhan khống.
Xong đời rồi, cô cảm thấy bản thân đang bị sắc đẹp mê hoặc, cảm thấy lương thực nhà anh đẹp hơn mấy nhà khác.
Cố Trường Phong nhìn Ôn Noãn, cô gái này…… Cô đang làm gì?
Nhìn chằm chằm anh như vậy, lá gan cũng rất lớn.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Cố Trường Phong không lộ chút biểu cảm nào. Chỉ là môi càng mím chặt.
Cô không sợ sao?
Vết sẹo trên mặt anh, đủ để khiến nhiều cô gái sợ đến mức nhắm mắt.
“Ai, cô gái nhỏ, cô muốn mua lương thực sao?”