Một người đàn ông bên cạnh Cố Trường Phong hỏi, trên mặt người có gương mặt trẻ con nở nụ cười thân thiết.
Phía dưới.
Ôn Noãn bị người có gương mặt trẻ con nhiệt tình này kéo về hiện thực.
Có thể chiếm một vị trí nhỏ ở chỗ này, vậy chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Thế nhưng cô lại quên giấu mặt bản thân.
Ôn Noãn hoảng sợ cúi đầu, người có gương mặt trẻ con sửng sốt.
Chờ đã, cô phải nói rõ ràng!
Cô nhìn anh Cố của tôi không sợ hãi, vì sao nhìn tôi lại sợ hãi?
Không ít bà thím thích anh ấy đó!
“Tôi muốn bột mì, có không?”
“Muốn nhiều hay ít?”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Ôn Noãn lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Trường Phong một cái, lộ ra nụ cười tươi, có thể nhìn rõ ràng hai cái răng nanh.
Giọng nói cũng dễ nghe như vậy, quả là mê người.
Cố Trường Phong sửng sốt, lần đầu tiên thấy cô gái to gan như vậy.
“Tôi muốn 200 cân.”
Cố Trường Phong cau mày nhìn cô, bột mì ba mao tiền một cân, 200 cân đó chính là 60 đồng.
“Cô gái, 200 cân, cô mang đi thế nào?”
Người có gương mặt trẻ con hỏi như vậy, Ôn Noãn sửng sốt.
Ánh mắt đen láy kia có chút hoảng hốt, dường như cô chưa suy xét đến vấn đề này.
“Tôi…… Các anh phụ trách đưa hàng sao?”
Ôn Noãn hỏi như vậy, sắc mặt Cố Trường Phong biến thành màu đen.
Đưa hàng? Cái từ này đúng là mới mẻ.
Cuối cùng, Ôn Noãn đi ở phía trước, Cố Trường Phong đi theo phía sau, trong tay xách theo hai túi bột mì lớn.
Ôn Noãn kinh ngạc, cứ xách theo như vậy sao? Sao anh có thể xách được?
Vậy cô nhỏ bé như này, chẳng phải anh dùng một tay cũng có thể xách lên sao?
Tuy rằng trong lòng lo sợ bất an, Ôn Noãn vẫn căng da đầu đi về phía trước.
Tới một cái hẻm nhỏ, Ôn Noãn nhìn anh, đột nhiên nghĩ nhỡ đâu đây là một người đàn ông xấu thì phải làm sao bây giờ?
Cố Trường Phong nhìn ánh mắt đề phòng của cô, lập tức muốn cười.
Cái cô gái này rốt cuộc là con nhà ai? Tới giờ mới biết sợ hãi, có phải quá muộn rồi không?
“60 đồng.”
Giọng nói của Cố Trường Phong vẫn dễ nghe như vậy, Ôn Noãn không nhịn được nhìn anh nhiều hơn chút.
Anh đẹp trai à, không nhìn thì không nhìn, đương nhiên, nhìn cũng không thấy gì, aiz.
Lấy tiền ra giao vào trong tay đối phương, Cố Trường Phong xoay người rời đi.
Anh cảm thấy, sau lưng có một đôi mắt đang chằm chằm anh.
Không biết vì sao, sau lưng hơi ngứa, liên tục đổ mồ hôi.
Ôn Noãn thấy người biến mất, đột nhiên vung tay lên, hai túi bột mì lớn cũng biến mất tại chỗ.
Bây giờ có vấn đề mới, cô muốn mua gạo và trứng gà, cô nên mua ở đâu bây giờ?
Ôn Noãn cũng không phát hiện, cô đi suốt dọc đường, có người đang đi theo phía sau cô.
Đột nhiên, có người tóm lấy cô.
Ôn Noãn hơi hơi sửng sốt, cô quay lại nhìn thấy một người đàn ông gầy yếu.
Ôn Noãn:…… Cô thoạt nhìn rất dễ bắt nạt sao?
“Cô gái đừng kêu, nếu không, tôi sẽ tặng cô một vết sẹo trên mặt.”
Ôn Noãn:…… Anh có dao anh định đoạt.
“Anh muốn cái gì?”
“Tiền trên người cô đâu!”
Thấy người đàn ông hỏi như vậy, Ôn Noãn biết cô đã bị người ta theo dõi.
Ôn Noãn lấy năm tờ đại đoàn kết ra, ánh mắt người đàn ông sáng ngời, quả nhiên có tiền.
Mà ngay lúc này, Ôn Noãn trực tiếp ném tiền xuống đất, thừa dịp lúc đối phương khom lưng, hung hăng đạp vào bụng anh ta.
Đá một cái, người đàn ông bay ra xa hai mét.
Người đàn ông sửng sốt, Ôn Noãn cũng sửng sốt.
Cô, từ khi nào có sức lực như vậy?!
Cô chỉ muốn đối phương cách xa mình một chút, quay đầu có thể chạy, thật sự không được cô có thể trốn trong không gian.
Người này chắc chắn không dám nói bậy ra ngoài, nếu không sẽ bị bắt vì mê tín dị đoan.
Nhưng chuyện bản thân cô có sức lực lớn như vậy là vì sao?
Chẳng lẽ là vì không gian?
“Con nhóc chết tiệt kia, mày tìm chết!”
Người đàn ông ôm bụng hét lên, Ôn Noãn nhanh chân chạy.
Lúc này còn không chạy thì đợi tới khi nào! Tiền cô bỏ, cô không thiếu tiền, cô muốn giữ mạng!
Ôn Noãn cảm thấy, bây giờ cô chạy nhanh như một cơn gió, sao cô có thể chạy nhanh như vậy!
Người đàn ông đuổi theo cũng sững sờ, con nhóc này, sao chạy nhanh như vậy?
Ôn Noãn một bên chạy một bên quay đầu lại nhìn đối phương, đột nhiên đυ.ng vào một bộ ngực.
Mùi hương thanh mát dễ ngửi truyền tới, cái mùi hương này có chút quen thuộc.
Ôn Noãn ngẩng đầu, thấy trên khuôn mặt lạnh lùng đầy lo lắng.
“Anh, sao anh lại ở chỗ này?” Ôn Noãn cẩn thận hỏi.
Cố Trường Phong nhìn cô từ trên xuống dưới, cũng may không bị thương.