Ôn Noãn nhìn đống trang sức này, bây giờ tất cả đều là của cô.
Cô đặt trang sức vào bên trong, đồ trang sức lấp lánh, tục, nhưng rất đẹp! Cô muốn giữ lại.
Cô lại lấy một cái hộp bên dưới, cái hộp này không lớn nhưng rất nặng.
Ôn Noãn càng tò mò, nơi này cất giấu cái gì?
Mở cái hộp ra, ánh sáng lấp lánh tỏa ra.
Cô tê liệt rồi, đúng là yêu thích của người có tiền người bình thường chúng ta không thể đoán được.
Đây là một hộp chứa đầy thỏi vàng.
Vàng ròng, thỏi vàng to tầm bằng ngón cái, đầy một hộp, khó trách nặng như vậy.
Một thỏi vàng nặng khoảng 100 gram, đếm một lát, trong rương có hơn 150 thỏi, chính là hơn mười năm cân.
Hít sâu một hơi, cảm giác nhanh chóng phất lên khiến cô cảm thấy phấn kích.
Khó trách đời trước nữ chính lại trâu bò như vậy, thứ nhà họ Hà đang nắm giữ chính là hũ vàng.
Đậy nắp hộp xuống, cảm giác nhìn được mà không ăn được khiến Ôn Noãn cảm thấy khó chịu.
Cô khuyên bản thân, mới đến đây đầu tiên phải ổn định, đồ vật đã tới tay, dù sao cũng không bay được.
Còn dư hai cái hộp, Ôn Noãn không dám mở ra, đúng là khảo nghiệm bản thân.
Nhưng cô không khống chế được sự tò mò, cuối cùng để thoải mái, cô mở hai cái hộp ra cùng một lúc.
Cũng may, bên trong không chứa vàng bạc châu báu, mà là mấy tờ khế ước.
Mở ra nhìn kỹ, trong đó một tấm là khế ước nhà đất, đúng là ngôi nhà ba tầng bọn họ đang ở.
Đây chính là thứ tốt, khế ước nhà đất có lẽ sẽ uy hϊếp được Ôn Kiến Thiết!
Nhưng hiện tại cô có khế ước nhà đất nhưng không có năng lực, nếu tùy tiện lấy ra, sợ là sẽ không giữ được.
Nhưng nếu sau này Ôn Kiến Thiết vì tiền đồ bán cô, vậy cô sẽ không khách khí, cùng lắm thì cá chết lưới rách!
Nhưng ngoại trừ khế ước nhà đất, còn rất nhiều thứ khác!
Ôn Noãn nhìn cẩn thận, chỉ riêng bất động sản đã có năm chỗ! Chỗ lớn nhất hình như là hoa viên gì đó, nằm ở trung tâm thành phố.
Hơn nữa, còn có khế đất cửa hàng và khế ước nhà đất, một xấp rất dày.
Ôn Noãn dường như đột nhiên hiểu vì sao gọi là nhà họ Hà phú quý. Nhiều gia sản như vậy đều là của mình?! Ha ha, hôm nay đúng là ngày tốt.
Một bên cảm khái một bên đếm, cảm giác làm tiểu phú bà thật hạnh phúc. Không phải cô kiến thức hạn hẹp mà do thật sự có quá nhiều.
Mãi đến khi đọc tờ cuối cùng, Ôn Noãn nhẹ nhàng buông xuống, không nói lên lời.
Đó là một bản thỏa thuận cổ phần.
Nói đơn giản, xưởng thép Thanh Châu, có 15% cổ phần thuộc về Hà Vân.
Mà Hà Vân lập di chúc, mấy thứ này đều để lại cho con gái mình Ôn Noãn.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, đau đầu.
Cô biết ngay không đơn giản như vậy. 15% cổ phần xưởng thép Thanh Châu, cũng đủ để nhiều người phấn đấu quên mình.
Tuy rằng hiện tại cô không thể nắm giữ cổ phần, nhưng vĩnh viễn sẽ không lấy được sao?
Nói nữa, không thể giữ chẳng phải nó sẽ trở nên vô nghĩa sao?
Vậy rốt cuộc Hà Vân chết như thế nào?
Thật sự do cứu Phùng Quang Tông rơi xuống nước mà chết? Bà ấy còn sống sao?
Ôn Noãn nắm chặt tay, cô cảm thấy phía sau nhất định có một âm mưu lớn.
Sản nghiệp của nhà họ Hà, cổ phần của xưởng sắt thép, Hà Vân chết, tất cả đều là một bí ẩn lớn.
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa có năng lực điều tra chân tướng.
Cô vội vàng nhìn cái hộp cuối cùng, có lẽ bên trong sẽ có manh mối.
Ôn Noãn cầm lấy một phong thư, bên trong đặt một tờ giấy đặc biệt, nhưng bên trong không viết gì hết.
Ôn Noãn vô lực, xem ra đây là một bí mật lớn phải được gỡ bỏ.
Trực giác nói cho cô biết, có thể cô đang gặp nguy hiểm!
Lúc này, Ôn Noãn gấp gáp không chờ nổi muốn rời khỏi thành phố này.
Cô mơ hồ cảm thấy, ở bên cạnh đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm.
Có lẽ, xuống nông thôn là một lựa chọn không tồi.
Hơn nữa, cô đột nhiên nghĩ tới một người. Vai ác lớn nhất quyển sách Cố Trường Phong!