Ôn Noãn nói như vậy, Phùng Cẩn Ngôn sửng sốt một chút, tín vật đính hôn gì?
“Chính là tấm Bình An Khấu* trên cổ anh.” Ôn Noãn nhẹ giọng nói.
Bình an khấu 平安扣: Cũng gọi “La Hán nhãn” 罗汉眼 là miếng ngọc nhỏ tròn và dẹt, có lỗ ở giữa giống đồng tiền cổ, dùng để đeo trước ngực, theo truyền thuyết nó có công năng trừ tà, bảo vệ bản thân ra vào đi đứng đều được bình an. Có lẽ do bề mặt của ngọc láng bóng không chạm trỗ gì, ngoại hình lớn nhỏ cỡ nút áo (khấu tử) nên có tên gọi như thế.
Phùng Cẩn Ngôn theo bản năng sờ cổ mình, chỗ đó có đeo một khối ngọc màu xanh lục.
Từ nhỏ bố đã bảo anh ta đeo, không được tháo xuống. Thì ra là tín vật đính hôn.
“Cho cô! Đồ của Hà Vân, chúng tôi không thèm!” Khâu Hồng Anh nói.
“Được.”
Tuy rằng có hơi không muốn, nhưng vẫn buông xuống được, đặt trong tay Ôn Noãn.
Nhìn Phùng Cẩn Ngôn đi, Ôn Noãn tìm bừa một lý do tống cổ Liễu Khê ra ngoài.
Ôn Noãn nhìn Bình An Khấu trong tay, cái này chắc hẳn có thể bán lấy tiền. Bây giờ cô thiếu tiền, cần tận dụng hết khả năng để kiếm tiền.
Nghĩ vậy cô nhẹ nhàng nắm Bình An Khấu trong tay. Mệt mỏi quá, cô cũng vừa mới vào đại học, cô vẫn còn là một đứa trẻ, không có kiến thức đối đầu với mấy người tâm tư hiểm ác.
Lại phát hiện trong tay ấm áp, đột nhiên Bình An Khấu biến mất.
Ôn Noãn:…… Rất bất ngờ, có chút huyền huyễn.
Nhưng nháy mắt sau, trên cổ tay của cô xuất hiện một nốt ruồi màu đỏ, giống như một cái ấn ký.
Ôn Noãn sửng sốt, cái này là cái gì? Xoa mãi không hết!
Một trận choáng váng, cô phát hiện cảnh tượng trước mặt mình hoàn toàn thay đổi.
Trước mắt là một mảnh đồng ruộng bao la, chỗ xa hơn là một khoảng mây mù, cũng không biết bên trong mây mù chứa thứ gì.
Ở trước mặt cô có một khoảng sân nho nhỏ, ngoài cửa treo bảng hiệu, mặt trên là bốn chữ rồng bay phượng múa…… Không Gian Bình An.
Ôn Noãn sửng sốt, không gian Bình An!
Nếu cô nhớ không lầm, đây là bàn tay vàng của nữ chính trong sách?
Cô nhìn chằm chằm khoảng sân và đồng ruộng trước mặt, bàn tay vàng của nữ chính là tín vật đính hôn của nguyên chủ? Vậy không phải đồ của Ôn Noãn sao!
Nữ chính này ăn cơm của người ta, còn muốn đập vỡ chén cơm của người ta!
Đồ vật không còn thì thôi, cô ta còn muốn ngược người ta, như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?
Không nghĩ tới, hiện tại vật trở về với nguyên chủ.
Lúc này nữ chính không có không gian, sợ là sau này đường sẽ khó đi hơn.
Tưởng tượng đến đây Ôn Noãn còn cảm thấy vui vẻ hơn việc có được không gian.
Cô tò mò mở cửa phòng, trong phòng thoạt nhìn tỏa ra hơi thở thanh nhã cổ kính, nhưng đồ vật trong phòng rất hiện đại.
Chăn lụa, giường khắc hoa, còn có một bàn trang điểm rất đẹp, trên mặt bàn đặt một khung ảnh.
Người phụ nữ trong khung ảnh dịu dàng điềm tĩnh, trong lòng đang ôm một đứa bé.
Ôn Noãn như bị sét đánh.
Đây là Hà Vân! Đây là mẹ của cô!
Rất hiển nhiên, Hà Vân cũng từng mở cái không gian này ra.
Cũng kỳ quái, đồ vật quý giá như vậy lại không cho con gái mình, ngược lại cho nhà họn Phùng, làm tín vật đính hôn?
Nếu Hà Vân còn sống cô thật sự muốn hỏi bà ấy một câu.
Nhìn người phụ nữ điềm tĩnh mỉm cười, không biết tại sao ngực Ôn Noãn hơi hơi lên men, cô thở dài nói: “Nếu người còn sống, có phải chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau không? Tôi cũng có mẹ của mình.”
Trong lòng cô cảm thấy thương cảm, bản thân cô sống hai đời, nhân duyên với người nhà đều đạm bạc.
Đặt khung ảnh xuống, Ôn Noãn nhìn một vòng quanh căn phòng nho nhỏ, phát hiện một cái rương lớn.
Nơi này chứa cái gì?
Cái rương rất nặng, Ôn Noãn không thể di chuyển được, cũng may là không khóa, cô mở rương ra phát hiện bên trong đặt mấy cái hộp nhỏ, vô cùng tinh xảo.
Hộp cũng không khóa lại, nhẹ nhàng dùng sức là có thể mở ra.
Ôn Noãn:…… Oa, người có tiền.
Trong hộp này chứa rất nhiều trang sức, không chỉ có ngọc bội nguyên chất, vòng tay ngọc lục bảo, còn có hồng bảo thạch và vòng cổ kim cương.
Mặc kệ là kiểu nào, lấy ra đều có giá trị liên thành.
Vì vậy có thể nhìn ra sự phú quý của nhà họ Hà.
Ôn Noãn nhìn một hồi, không nhịn được cười, giống con chuột nhỏ ăn trộm dầu.
Mấy cái này, bây giờ đều là của cô.
Nhưng mấy cái này cô tạm thời không có ý định bán đi.
Nếu hiện tại bán mấy cái này, sợ là sẽ gây tai họa cho cô, núi vàng núi bạc tạm thời không thể động.
Ai, cẩn thận thưởng thức một hồi, nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, mắt không thấy tâm không phiền.
“Ai, đây đúng là khảo nghiệm bản tính con người, khó trách nữ chính không muốn trả về.”
Ôn Noãn nghĩ, nữ chính, cũng chỉ có như vậy.
Rất hiển nhiên, mấy thứ này đều do Hà Vân giữ lại, tất nhiên nên thuộc về Ôn Noãn.
Nữ chính không những không trả cho người ta, còn chiếm làm của riêng, hại người ta mất đi tính mạng, thật quá đáng.
Tới giờ phút này, Ôn Noãn đã có hiểu biết mới về nhân phẩm của nữ chính.
Nhưng cô càng thêm tò mò, mấy cái rương nhỏ khác chứa đựng cái gì.