Bóng dáng thiếu niên tóc đen đứng ở đó cách y tầm bốn năm mét, dưới ánh sáng mở ảo, gương mặt cùng dáng vẻ của hắn trông tuấn mỹ một cách lạ thường.
Giờ phút này, đối phương đang lặng lẽ nhìn chằm chằm y.
Nhưng điều khiến cho Giang Từ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trong đôi mắt phượng thâm thúy kia không có chút tham lam hay du͙© vọиɠ gì, giống như là một khối hắc diệu thạch chìm dưới suối nước trong, bên ngoài chỉ ánh lên tia sáng lờ mờ gợn sóng rất nhỏ.
Đó là một loại ánh mắt sạch sẽ mà thuần túy, trong nó tràn đầy vẻ thưởng thức, giống như đang nhìn chăm chú tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp quý hiếm nhất trên thế gian này.
—— Hoắc Nhàn Phong đã thay đồ.
Hoặc nói chính xác hơn, hắn đã cởi bỏ lớp ngụy trang trên người mình rồi.
Hắn không có mặc áo choàng, cũng không có mang mặt nạ, hắn cũng đã tháo bỏ thiết bị thay đổi giọng nói, trên người cũng chẳng có vũ khí gì.
Chỉ là trên tay trái của hắn đang cầm một chiếc túi vải, bên trong chứa đầy nguyên liệu nấu ăn.
Thoạt nhìn, giống như là một thiếu niên anh tuấn đang đi ra ngoài mua đồ ăn cho mẹ vậy, đơn giản lại sạch sẽ, không có bất kỳ hơi thở nguy hiểm nào, làm cho người khác không nhịn được mà dỡ bỏ lớp phòng bị trong lòng mình xuống.
Nhưng thực rõ ràng, đối phương là Alpha.
Trên thế giới, không có bất kỳ Alpha nào có thể thờ ơ đối với tin tức tố ngọt ngào của Omega.
Huống chi, Omega đó còn là Omega cấp S.
Không phải Giang Từ khoe khoang, mà điều này vốn dĩ chính là sự thật trong cái thiết lập thời đại ABO này.
Omega xinh đẹp suy yếu mà thở hổn hển, cực kỳ giống một con mèo Ragdoll đang mang trên mình vết thương chồng chất, cực kỳ cảnh giác cáu kỉn, y lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Nhàn Phong, trong đôi mắt đỏ hoa lệ kia không che giấu nổi sự căm ghét cùng sát ý mãnh liệt một chút nào.
“Cậu…”
Giang Từ dùng súng chỉ vào thiếu niên, khuôn mặt y xinh đẹp ửng hồng mà non mềm, nhưng vì trong cơ thể đang có tình triều mãnh liệt mà gần như không thể nói ra miệng thành một câu hoàn chỉnh.
“Cũng muốn… Đánh dấu tôi sao?”
“...?”
Thiếu niên sửng sốt, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi chỉ đi ngang qua đây mà thôi a ——”
“...???”
Trong lúc nhất thời, Omega xinh đẹp mà suy yếu lộ ra vẻ khϊếp sợ.
Tuy rằng, nói ra thì cái lý do “Đi ngang qua” kia cũng không hẳn là sai, bởi vì đây là con đường mà khi bất kỳ ai muốn đi lên mặt đất thì gần như đều phải đi qua, khi Hoắc Nhàn Phong đi ngang qua, hắn thật sự muốn xem xem Omega nào lại lại xui xẻo như, nhân tiện làm nghĩa vụ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cùng sự bảo hộ của Alpha dành cho Omega, nếu có thể hắn sẽ giúp một chút.
Còn cái giúp một chút này, nói trắng ra, cũng chính là nghĩ cách tạm thời ngăn cách tin tức tố của Omega bị phát tán ra ngoài, ngăn cách một đám gia súc Alpha nhiều không đếm hết đang bị tìиɧ ɖu͙© làm choáng váng đầu óc ở bên ngoài.
Nhưng Hoắc Nhàn Phong cũng không ngờ, giờ khắc này, thần sắc bình thản, kinh ngạc, lại có vẻ đương nhiên kia của hắn, gần như đã làm điên đảo nhận thức của Giang Từ đối với thế giới này.
Thậm chí ngay lúc này, y còn sinh ra cảm giác dường như mình đang bị ảo giác.
Omega đang hãm sâu vào tình triều thở hổn hển, trên gương mặt xinh đẹp của y nhiễm một màu đỏ rực, không hiểu gì mà nhìn chằm chằm Hoắc Nhàn Phong, muốn tìm trên người của người này một chút ảnh hưởng bởi tin tức tố dù là nhỏ nhất.
Dù cho có là Beta, nhưng thời điểm bị tin tức tố của Omega kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt thì đôi khi vẫn có lúc mất đi lý trí, chỉ là không điên cuồng như Alpha mà thôi.
Nhưng, hoàn toàn không có.
Đôi mắt của thiếu niên vẫn thấu triệt bình tĩnh như vậy, dường như hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào bởi tin tức tố của Omega.
—— Mặc dù sự thật đúng là như thế thật.
Nhưng Giang Từ không có thời gian suy nghĩ, rằng vì sao đối phương sẽ xuất hiện hiểu hiện trái ngược với bản năng được khắc sâu vào trong gen như vậy.
Bị thương nặng cùng mất máu quá nhiều khiến cho y điên cuồng khát vọng muốn tìm kiếm sự che chở từ một Alpha cường đại, hơn nữa, vừa rồi y còn bị tin tức tố nồng đậm của Alpha kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho nên bây giờ thân thể yếu ớt của Omega đang bị ép động dục.
Tình hình như vậy chỉ có hai phương án để giải quyết, hoặc là lập tức tiêm thuốc ức chế vào trong cơ thể, hoặc tìm một Alpha để thực hiện đánh dấu lâm thời (đánh dấu tạm thời).
Nếu không, chờ cho đến khi có càng nhiều Alpha hơn truy đuổi lại đây, tình hình vừa rồi có khả năng sẽ lại được tái hiện thêm một lần nữa, thậm chí còn tệ hơn cả lúc đó.
Thực hiển nhiên, hiện tại, đường lui duy nhất của Giang Từ chính là vế sau.
Lúc này, thiếu niên đột nhiên lấy ra một cái khăn tay màu trắng sạch sẽ đưa cho y.
“Này, có muốn dùng nó để lau một chút không?”
“...”
Omega xinh đẹp ngơ ngẩn nhìn chằm chằm khăn tay màu trắng sạch sẽ kia, gục đầu xuống, không rên một tiếng nào.
Giây tiếp theo, mọi thứ có biến ——
Bụp!
Cái túi trên tay thiếu niên rơi xuống đất, hắn đột nhiên bị đối phương ấn mạnh vào tường.
“Cái…?”
Mặc dù trên thực tế, với bản năng chiến đấu của Hoắc Nhàn Phong, tuyệt đối không thể bị áp chế dễ dàng như vậy.
Nhưng…
—— Tên gia hỏa này chính là một Omega xinh đẹp nhu nhược lại đáng yêu a!
☆
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Nhàn Phong: Tôi không muốn bị ép vào tường đâu, nhưng y là một Omega xinh đẹp đáng yêu.