Trọng Sinh Năm 98: Nữ Thần Quốc Dân Nghịch Thiên

Chương 15: Chính Phẩm!

“Cái này là đồ giả.” Tề lão bỏ lọ thuốc hít xuống, thản định nói.

Ông không ngay lập tức cầm món thứ hai lên, mà bỏ kính lúp xuống, gỡ kính mắt ra, trì hoãn một lúc mới cầm đồ hộ giáp lên nhìn.

Từ động tác của ông, Mộc Hạ có thể nhìn ra lão nhân này ôm một thái độ nhiệt tình cùng kính trọng đối với cổ vật và công việc giám định.

Tinh thần như vậy đáng để kính phục.

Chỉ là đồ giả thì vẫn là đồ giả, món thứ hai giám định xong cũng không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tề lão cầm món thứ ba lên, cũng chính là chiếc ban chỉ.

“Chắc vẫn là giả thôi, nhìn phẩm chất cũng chẳng phải đồ tốt, quá xù xì thô ráp.”

“Ai, sớm biết vậy đã chẳng đến đây, còn tưởng có chính phẩm, chán phèo.”

“Đi thôi đi thôi, nhìn qua như pha lê…”

Liên tiếp hai món đồ giả, sự nhiệt tình của đám đông đều bị bào mòn, lần lượt xoay người định bỏ đi.

Nhưng chính vào lúc này, lần đầu tiên biểu cảm của Tề lão có thay đổi, “ồ” một tiếng, đôi mắt đυ.c ngầu không khỏi tiến sát lại kính lúp, tựa như muốn nhìn rõ hơn một chút.

Một phút, hai phút, ba phút…

Trái tim mọi người cũng theo đó mà nhảy nhanh hơn.

Cuối cùng thì Tề lão cũng bỏ kính lúp xuống, vuốt ve chiếc ban chỉ như ôm được bảo vật, nở một nụ cười kích động với Mộc Hạ.

“Cô bé, chúc mừng cháu, đây là ban chỉ của Cung Thân vương thời kỳ Đạo Quang nhà Thanh!”

Ầm!

Cả sảnh giám định sôi sục!

“Cái gì?”

“Giám định ra chính phẩm rồi?”

“Thời kỳ Đạo Quang nhà Thanh, lại còn là ban chỉ của Cung Thân vương!”

Ngay cả niên đại và chủ sở hữu cũng đã giám định ra được rồi, chả phải nói chính phẩm đã vụt mất rồi sao?

Tức thời, ánh mắt nhìn về phía Mộc Hạ đầy sự ngưỡng mộ cùng đố kỵ, có người lớn tiếng hỏi: “Cô bé, ban chỉ đó ở đâu ra thế?”

“Tôi mua ở hàng vỉa hè.” Mộc Hạ không giấu giếm đáp.

“Đờ mờ! Số quá may mắn!“

Đám đông ồn ào cảm thán, vài tháng trước nghe nói có người nhặt đồ chợ ở thành phố Minh Đại, bạo phú trong một đêm. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là nghe nói mà thôi, hiện tại tận mắt chứng kiến thì hận không thể ngay tức khắc chạy ra ngoài chợ săn đồ!

Có vài người nôn nóng đã vội vàng chạy ra ngoài rồi, nói không chừng họ cũng có vận may đi?

Mộc Hạ nhìn thấy, biết rằng cũng chỉ phí công vô ích, nhưng cô không nói gì.

Cô cười nhã nhặn với Tề lão: “Đa tạ ngài, còn phiền ngài định giúp một cái giá.”

Lúc này, Tề lão nảy sinh một cảm xúc giống với con trai mình, đó là cô bé này thật sự không giống người trẻ tuổi.

Đột nhiên biết được món đồ mua ở vỉa hè là chính phẩm, ai mà không vui sướиɠ mừng rỡ, nếu là người có định lực kém thì vui phát cuồng cũng chẳng nói quá, thời cổ chẳng phải có điển tích Phạm Tiến trúng cử đấy sao?

Nhưng cô bé này thì lại hờ hững, không nóng không vội, tuổi tác nhỏ như vậy lấy đâu ra phần khí độ này?

Tề lão suy tính một lát, nói với cô: “Nếu như chiếc ban chỉ này hoàn mỹ không tì vết, thì giá trị có thể sẽ cao hơn một chút, nhưng…”

“Đừng bị nó lừa! Đồ của nó là giả đấy!” Một giọng nói hổn hển gấp gáp vang lên ngắt ngang lời Tề lão.

“Trình Nhất Phi, sao cậu lại quay lại rồi?” Lưu Tân ở một bên vẫn chưa đi hỏi.

Trình Nhất Phi không thèm để ý đến cậu ta, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo tràn ngập đắc ý: “Hạ Xuyên, vừa rồi cậu còn xin lỗi nó, hạ thấp thể diện của tôi trước mặt nó. Chắc cậu vẫn chưa biết, Mộc Hạ lớp các cậu giở mánh khoé thần côn, bán bùa ở đầu cổng thành Văn Hoá, vừa gạt được người ta năm ngàn đồng!”

Hạ Xuyên không để ý đến cô ta, đáp một tiếng rồi quay mặt đi.

Trình Nhất Phi tức tới mức giậm chân, sau đó tựa như nghĩ ra gì đó, lại cười, kéo lấy mấy người nam nữ trung niên ở phía sau nói: “Cô chú, mọi người mau nói lại chuyện vừa rồi đi, Mộc Hạ này có phải một kẻ lừa đảo hay không, đồ vật loại người này lấy ra sao có thể là đồ thật!”

Ánh mắt Mộc Hạ quét qua người phía sau cô ta, khéo thật, toàn những khuôn mặt thân quen.

Chính là mấy người đi cùng Tôn Hữu Đức!

Lúc này trên mặt mấy người họ đều có chút ngượng ngùng, họ không ngờ Trình Nhất Phi lại làm loạn lớn như vậy!

Thành phố Phượng Giang không lớn, kinh thương hay nhà máy đều có chút ít qua lại, bọn họ có quan hệ không tồi với ba của Trình Nhất Phi, đã từng gặp qua vài lần anh em nhà họ Trình ở yến hội.

Lúc nãy thấy Trình Nhất Phi khóc lóc chạy ra ngoài, thuận tiện hỏi thăm nguyên nhân, vừa mở miệng liền kể đến bạn học Mộc Hạ cùng trường, chẳng phải chính là con nhóc lừa đảo ở đầu đường đấy sao?

Chẳng qua chỉ nghĩ là trò trẻ con theo Trình Nhất Phi đi vào, để cô ta ít qua lại với hạng lừa đảo đó đi, nào ngờ Trình Nhất Phi lại kéo bọn họ chạy thẳng đến trung tâm giám định, nghe thấy đứa nhóc lừa đảo kia nhặt được đồ chợ thì lập tức chẳng kiêng nể gì, gào lên trước mặt bao nhiêu người ở đại sảnh.

Nếu như cô ta gào lên nói đúng thì tốt, lỡ như sai, bọn họ đều là người có tiếng lại có tuổi, cùng nhau vu oan một cô bé, bị truyền đi thì thật mất mặt!

“Mấy vị, mọi người nói chiếc ban chỉ này là đồ giả, có bằng chứng nào không?” Mấy người kia không lên tiếng, người phụ trách họ Tề lại không thể không lên tiếng, giám định của bên mình lại giám định nhầm hàng giả, chuyện này ảnh hướng vô cùng xấu!

Hơn nữa, giám định sư này còn là phụ thân của ông ta!

“Sao phải cần bằng chứng, nó là kẻ lừa đảo, đồ vật lấy ra đương nhiên là đồ giả! Lại nói, cái ban chỉ kia trông rách nát cũ kỹ, tôi không tin, Cung Thân vương người ta lại đeo một thứ đồ chơi như thế?!”

Trình Nhất Phi vừa dứt lời, một vài người liền lũ lượt nghị luận.

“Cũng không phải là không có lý.”

“Thanh sắc của cái ban chỉ đó chẳng ra làm sao, giám định sư trước đó chẳng phải cũng nói là đồ giả rồi sao.”

“Hắc, lẽ nào là vậy? Vị lão gia này, ngài nói đây là chính phẩm, vậy thì ngài giải thích ra đi, chúng tôi xin rửa tai lắng nghe.”

Tề lão gật gật đầu, ông vốn dĩ cũng định nói rõ ràng với Mộc Hạ, chẳng qua bị Trình Nhất Phi ngắt lời mà thôi.

“Các vị, bên trong ban chỉ nhà Thanh, dựa theo giá trị mà xếp hạng, nhất đẳng ngự dụng, nhị đẳng ngự tứ, tam đẳng gọi là ban chỉ ‘thám hoa’, thuộc về Thân vương, bối lặc, hoàng thất tông thân… chiếc này chính là ban chỉ ‘thám hoa’, giá trị xếp hàng tam đẳng trong ban chỉ nhà Thanh!”

“Trên bề mặt vốn dĩ có khắc tư ấn của Cung Thân vương, nhưng mà đáng tiếc, hậu thế qua tay hơn một trăm năm mươi năm, đa phần đã bị mài mòn rồi, chỉ còn một chút dấu vết ở góc.” Vừa nói, Tề lão vẻ mặt mặt tiếc hận đưa chiếc ban chỉ giơ ra trước mặt mọi người, bề mặt bị mài mòn vô cùng sần sùi, nhưng nơi mà ông đang chỉ vào xác thực là có dấu vết tư ấn ở góc.

“Mờ như vậy sao? Sao ngài có thể khẳng định?” Có người hỏi.

“Nói đến đây cũng thật khéo, trước đây lão già này cũng từng giám định qua một vài đồ vật của Cung Thân vương, có ấn tượng sâu đậm với mai tư ấn này, nếu hôm nay đổi lại là người khác, hôm nay có lẽ đã để vuột mất bảo vật rồi!” Tề lão xoa cằm cười, có điểm lão ngoan đồng đắc ý.

Mộc Hạ lúc này mới hiểu vì sao chiếc ban chỉ này lại lưu lạc đến một quầy hàng vỉa hè, đồng thời cảm thán bản thân vận may quá tốt.

Nếu như hôm này không gặp được Tề lão, thì e là dù có đổi bao nhiêu giám định sư thì kết quả giám định vẫn là đồ giả mà thôi.

“Ông nói từng giám định qua thì cũng chỉ là đã từng mà thôi, dựa vào cái gì phải tin lời ông?”

Bị một đứa nhóc càn quấy hết lần này tới lần khác khiến cho một người có hàm dưỡng như Tề lão cũng có chút mất kiên nhẫn.

“Dựa vào việc lão già này tên là Tề Học Chương, đã làm năm mươi năm trong ngành giám định!” Tề lão nhíu mày nói.

Tề Học Chương? Là ai? Trình Nhất Phi vẻ mặt mù mờ.

Cô ta không biết, nhưng người có mặt ở hiện trường lại biết!

“Tề Học Chương?” Một người đàn ông nách kẹp công văn kích động kêu lên: “Tề đại sư! Tề lão gia tử! Là ngài?!”

Kêu lên xong, không nói nhiều thêm quay sang Mộc Hạ, vô cùng gấp gáp nói: “Cô bé, chiếc ban chỉ này cháu có bán không, ta trả ba vạn!”

“Ba vạn? Trương tổng, ông đừng có ức hϊếp cô bé không hiểu chuyện, tôi trả năm vạn!” Lại có một người hô lên.

“Sáu vạn!”

“Tôi trả bảy vạn!” Ẩn bớt