Mặc Phạm đứng ở phía sau sân khấu, Mộ Hạ hơi khẩn trương nhìn lên trên sân khấu. Sau khi người chủ trì giới thiệu sơ lược, bắt đầu giới thiệu lãnh đạo tham dự. Đầu tiên giới thiệu mấy vị lãnh đạo chủ yếu của “Tập đoàn Mại Kỳ” đầu tư bộ phim lần này.
“Đầu tiên, hoan nghênh Tổng giám đốc “Tập đoàn Mại Kỳ" nhà đầu tư kịch bản phim, ông Trữ Mặc Phạm!" Người chủ trì dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở đầu hàng khách quý lập tức ưu nhã đứng dậy, mang theo nụ cười nhàn nhạt, quay đầu về phía đám ký giả chụp hình.
“Hoan nghênh Phó Tổng giám đốc “Tập đoàn Mại Kỳ" ông Đằng Uy!" một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở giữa hàng khách quý đứng lên, nhưng so với vẻ mặt trầm ổn lạnh lùng của vị mới vừa rồi có nụ cười không mấy
thân cận, nụ cười trên mặt người này càng thêm thân cận với người.
Mộ Hạ căn bản không biết những người này, mà từ góc nhìn của cô cũng không cách nào nhìn rõ bọn họ. Nhưng cô rất nhanh nghe được mấy người biết chuyện nhỏ giọng bình luận ở phía sau.
“Tập đoàn Mại Kỳ, thanh niên tài giỏi mọc lên như rừng, tổng giám đốc và Phó tổng cũng trẻ tuổi như thế!" “Đương nhiên, top 500 tập đoàn thời đại mới toàn cầu nha, hơn nữa tổng giám đốc đó còn là một trong mười thanh niên kiệt xuất năm nay! con người giá trị trăm tỷ, lúc đầu tư bộ phim này, chân mày cũng không nhíu một cái, lập tức quyết định ba chục triệu! Quan trọng nhất là người ta còn độc thân!
“Phẫn Phẫn, quả nhiên là theo dõi Làng Giải Trí, chuyện như vậy cũng hiểu rõ.”
Ghé mắt nhìn mấy vị người biết chuyện bàn tán ở bên cạnh, đối tượng bọn họ bàn tán, trong lòng Mộ Hạ chỉ lưu lại một ấn tượng cường hảo!
giới thiệu xong khách quý, người chủ trì bắt đầu giới thiệu phim và diễn viên. Thấy mấy diễn viên đạo diễn
lên sân khấu, trong lòng Mộ Hạ căng thẳng, khẩn trương nhìn chằm chằm Tinh Tinh đi lên sân khấu. Nhưng so với cô, Nghiêm Tư dắt Tinh Tinh đi giống như rất nhẹ nhõm.
Người chủ trì giới thiệu diễn viên trước, sau đó hỏi mấy vấn đề, để cho đám người diễn viên chính và đạo diễn phát biểu cách nhìn của mình và lợi thế đối với bộ phim này. Mấy người lớn thay nhau nói xong, cuối cùng người chủ trì đưa ống nói đến trước mặt Tinh Tinh.
Lần đầu Tinh Tinh đối mặt ống kính và các loại đèn flash, nhưng cô bé cũng không chút khẩn trương. Vẻ
mặt thanh tú tươi mát, phong cách khả ái, cô bé còn khiến cho người chủ trì không nhịn được nắm mặt hai cái, sau đó cưng chìu hỏi: “Tinh Tinh, lần đầu tiên cháu đóng phim, có khẩn trương không?”
Cười híp mắt nhìn người chủ trì và ống kính, giọng nói trẻ con dễ nghe của Tinh Tinh quả thật làm cho lòng người ta không khỏi mềm nhũn.
Dưới sân khấu nỗi lên từng trận thì thầm “Ngôi sao nhí thật đáng yêu!"
“Đúng nha! Rất thông minh! Thật ngây thơ! Thật đáng yêu!”
“Không khẩn trương, Tinh Tinh thích quay phim, về sau phải làm ngôi sao lớn, cho nên sẽ không khẩn trương!” Thấy dáng vẻ cô bé tràn đầy tự tin, trên sân khấu, dưới sân khấu mọi người không khỏi cười vì bộ
dáng đáng yêu của cô bé. Đứa trẻ thật tốt, rất ngây thơ nói ra nguyện vọng, không có giống như người lớn
tìm cách lập công.
Ngồi ở dưới giữa sân khấu, Trữ Mặc Phạm lạnh lùng, lông mi khế giản ra, nhìn cô bé con này, khóe miệng của anh cũng không biết treo nụ cười như có như không từ lúc nào.
“Oa, thì ra Tinh Tinh chúng ta rất thích quay phim nha! Vậy sau này nhất định là một diễn viên lớn rồi! Nhưng Tinh Tinh, vì sao cô phát hiện cháu lên sân khấu vẫn kéo Nghiêm Tư tiên sinh!" Người chủ trì lại hỏi. “Ừm a! cháu thích anh Nghiêm Tư nhất!" Nắm quyền, giơ tay, Tinh Tinh biểu thị công khai.
Bên dưới từng trận tiếng cười lập tức truyền đến, khách quý và ký giả cũng bị lời nói trẻ con của cô bé chọc cười, chỉ có Mộ Hạ đầu đầy vạch đen, biết rõ lời này của con gái không phải nói đùa! Người chủ trì còn đang thêm dầu thêm mỡ trong lời nói ngây thơ của Tinh Tinh: “Nghiêm Tư tiên sinh, xem ra Tinh Tinh cũng để ý anh ! Có người ái mộ khả ái thế này, anh vui không?”
“Dĩ nhiên, có thể được Tinh Tinh thích, tôi rất vinh hạnh!" Cưng chìu nhìn Tinh Tinh một chút, Nghiêm Tư không chút che giấu yêu thích của mình.
Trò chuyện vài câu vì quảng bá cho bộ phim, sau đó tuyên bố kết thúc, nghi thức mở máy xem như trọn ven.
Tinh Tinh biểu hiện tốt, Mộ Hạ tự nhiên sinh ra cảm giác rất tự hào! Nhân viên lục tục bắt đầu giải tán, từ phía sau sân khấu Mộ Hạ cũng không nhịn được ra ngoài đi về phía con gái. “Mẹ!” Thấy Mộ Hạ ra ngoài, Tinh Tinh lập tức buông Nghiêm Tư chạy tới cô. Ôm được con gái, Mộ Hạ ôm cô hôn rồi lại hôn, trong lòng không khỏi tự hào.
“Mẹ, có phải con biểu hiện rất tuyệt hay không!” Tinh Tinh cười híp mắt hỏi."Ừm, Tinh Tinh nhà ta quá tuyệt vời!" Mộ Hạ khó nén kiêu ngạo, ánh mắt đuôi mày lúc này đều sáng lên cưng chiều và tự hào. Đây là bảo bối cô sinh ra, cô có thể không tự hào không vui mừng sao?
Nhìn hai mẹ con này, trong đôi mắt đào hoa của Nghiêm Tư cũng nhộn nhạo sâu kín cưng chiều. Nhưng mắt thấy có ký giả xông tới, anh chỉ có thể đi về một phía khác.
Mà ở dưới giữa sân khấu, đón nhận phỏng vấn ngắn gọn của mấy ký giả, Trữ Mặc Phạm cũng muốn cất bước rời đi, nhưng có ấn tượng sâu sắc với Tinh Tinh, không khỏi quay đầu lại tìm một chút.
Ánh mắt anh cực tốt cho nên dễ dàng phát hiện bóng dáng màu hồng nhạt nhỏ bé trong góc sân khấu. Nhưng còn chưa có xác định là Tinh Tinh thì tầm mắt của anh liền bị người ôm Tinh Tinh hấp dẫn !
Cô gái tóc ngắn mặc quần jean màu xanh dương nhạt và áo cánh dơi màu trắng, đối mặt với anh, lúc nở nụ cười, trên mặt giống như vẫy ra ánh mặt trời ấm áp sáng lạn! Hiễn nhiên, cô không có nhìn thấy anh, nhưng tất cả vẻ mặt và động tác của cô, anh đều nhìn thấy!
Cả người đồng thời chấn động, trước mặt người ngoài chưa bao giờ Trữ Mặc Phạm có biểu hiện khác, nhưng đang ở trước công chúng và một đám ký giả khó nén vẻ kinh ngạc sững sờ!
Tầm mắt bị cô gái kia vững vàng dắt đi, cơ hồ anh có thể cảm nhận trái tim mình cũng đập lỡ một nhịp! Là cô! Mộ Hạ! sau khi ở nhà anh mười năm, đột nhiên không còn nhìn thấy cô gái này! Lại là cô! “Trữ Mặc Phạm, cậu làm sao vậy?" Phát hiện vẻ mặt anh khác thường. Đằng Uy vụиɠ ŧяộʍ dùng cánh tay thúc vào bên eo của anh một phát, kéo suy nghĩ anh quay trở lại. Quay đầu lại, mấy ký giả còn vây quanh anh, có người cũng nhìn sang phía bên kia, thậm chí có người còn hỏi “Trữ tổng giám đốc, mới vừa rồi ngài
“Xin lỗi, tôi còn có chuyện, đi trước một bước!" Tránh ra ống nói, Trữ Mặc Phạm vội vã rời khỏi hội trường. Đằng Uy vẫn đứng chỗ không hiểu nhíu mày một cái, nghiêng đầu nhìn về hướng Trữ Mặc Phạm mới nhìn lúc này nhưng không thấy bất kỳ ai.
Từ trên sân khấu đi xuống, Tinh Tinh ở trong ngực Mộ Hạ vẫn hết nhìn đông tới nhìn tây băn khoăn lo lắng. “Bảo bối, con làm sao vậy?" Lo lắng cho con gái, Mộ Hạ vội vàng hỏi.
“Mẹ, con phải đi tiểu một chút, sắp không nhịn nỗi rồi !" Nằm ở trên người Mộ Hạ, Tinh Tinh nhỏ giọng nói. Thật ra cô bé nhịn một hồi lâu, lúc ở trên sân khấu liền muốn đi toilet, chẳng qua ngượng ngùng nói.
“Xì ..... được, mẹ dẫn con đi." Nghe con gái nhỏ giọng như vậy, Mộ Hạ không đành lòng cười nhẹ, vội vàng
ôm cô bé đi toilet.