La Tĩnh muốn tìm một cái lỗ để trốn vào, thật là mất mặt, rõ ràng không làm gì cả mà nàng lại ướt rồi, vốn còn muốn đi vào nhà vệ sinh và lặng lẽ lau sạch, nhưng lại bị bắt ngay tại trận và còn bị cô sờ nhớp nháp cả bàn tay.
Trầm Hân nhìn chiếc ghế mà La Tĩnh vừa ngồi, trên đó mờ nhạt có chút ẩm ướt, La Tĩnh nhanh chóng lấy tay lau sạch, lau chiếc ghế sạch sẽ, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật rằng La Tĩnh đã "chảy nước".
"Sếp... sếp Trầm, để tôi đi vệ sinh." La Tĩnh cảm thấy mình không thể ở đây lâu hơn nữa nên lùi lại, muốn chui vào nhà vệ sinh.
Nhưng Trầm Hân đã bắt lấy nàng, làm gì có chuyện cô có thể ăn tiếp được nữa, cô ôm lấy La Tỉnh đang càng ngày càng nóng lên vì ngại ngùng, một tay cởi cúc áo của chính mình: "Chúng ta cùng nhau tắm là được."
"Nhưng bữa tối." La Tĩnh thấy Trầm Hân đã ăn một nửa.
"Lát nữa hâm lại ăn khuya, lại đây." Trầm Hân kéo nàng vào phòng tắm lớn trong phòng.
Giữa hai chân La Tĩnh trơn trượt, vừa bước một bước lớn đã cảm thấy nhớp nháp, nhưng nàng vẫn nửa bị đẩy đi vào phòng với Trầm Hân, hai người quấn quýt ở chung. Trầm Hân bảo La Tĩnh cởϊ qυầи áo cho mình, lần đầu tiên La Tĩnh làm chuyện này nên tốn khá nhiều thời gian mới cởi xong cúc áo. Trầm Hân nhìn đôi tai đỏ bừng từ trên đỉnh đầu của nàng, véo nó trong tay và vân vê nó.
"Được rồi." La Tĩnh có chút ngứa ngáy rụt cổ, nhìn thấy nội y của Trầm Hân không cùng cấp bậc với cái của mình, đồ cô mặc có viền ren vừa thuần thục vừa gợi cảm, trông thật đắt tiền.
Trầm Hân thấy La Tĩnh nói muốn cởϊ qυầи áo cho mình nhưng chỉ cởi được một nửa, khóe miệng nhếch lên, cũng không ép nàng quá, nhanh chóng tự cởi nội y ra, dáng người cô cũng rất đẹp, nhưng lại không có ngực đầy đặn và mềm mại như La Tĩnh. Nhưng có đường nét của việc tập thể dục thường xuyên lại mảnh mai và linh hoạt hơn, La Tĩnh không biết phải để mắt ở đâu, trong nháy mắt đã bị Trầm Hân kéo vào phòng tắm.
Vừa bật vòi hoa sen lên nước ấm tuôn ra, nhưng Trầm Hân không đứng đắn tắm mà ấn La Tĩnh vào tường và hôn, La Tĩnh vùng vẫy sau đó tuân theo, hai tay đỡ lấy vai Trầm Hân. Nàng không biết nhiều lắm, nhưng nụ hôn của Trầm Hân nồng nhiệt lại không hề kích động. Lưỡi của La Tĩnh được khuấy động và dẫn dắt, sau đó nàng nhanh chóng biết cách đáp lại Trầm Hân.
Hai người ướt sũng dưới vòi hoa sen nước ấm, La Tĩnh chỉ có thể hít thở một hơi khi Trầm Hân thay đổi góc độ hôn, tần số thở nhanh chóng trở nên hỗn loạn và gấp gáp. Tóc hai người ướt đẫm dính trên mặt, La Tĩnh phát ra một tiếng rêи ɾỉ có chút không chịu nổi, tay nàng quấn lấy cổ Trầm Hân từ lúc nào cũng không biết, chỉ cảm thấy trong miệng thật nóng và mềm mại...
Trầm Hân ấn La Tĩnh, khó khăn lắm mới ngừng hôn, son môi trên môi cô làm lem đỏ đôi môi của cả hai người, trông bối rối ý loạn tình mê. La Tĩnh nhìn cô ấy chằm chằm bằng một đôi mắt to như sương mù, hình ảnh trong suốt chọc cho cô tiếp tục hôn đến khi sông cạn đá mòn mới dừng lại.
"Cô bé quyến rũ này." Trầm Hân bị ánh mắt trong suốt của nàng nhìn làm cho có hơi không trụ được, dù sao ý định ban đầu vào phòng tắm cũng không liên quan gì đến việc tắm rửa, nên cô chỉ thuận theo ý mình mà ấn La Tĩnh và hôn lên làn da trên khắp cơ thể nàng một lượt.
"Ưʍ..." La Tĩnh khẽ khịt mũi, hai tay đặt ở hai bên người như muốn che ngực, nhưng Trầm Hân lại vùi vào trong ngực nàng, tận tình hôn hít nên nàng chỉ có thể để tay ở giữa, đốt ngón tay áp vào môi mình cố gắng kìm lại âm thanh rêи ɾỉ, nhưng cặp l*иg ngực lại siết chặt cánh tay, lại càng phồng to và đi thẳng vào miệng Trầm Hân.
Trầm Hân ngậm lấy hai đầṳ ѵú hồng nhuận trong miệng, đầu lưỡi có phần co giãn càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của cô, khi cô mυ'ŧ mạnh, quầng vυ' sung sướиɠ phồng lên trong miệng, giữa lưỡi và vòm miệng nó vừa mềm vừa nhũn, khi nhả ra núʍ ѵú sẽ bật trở lại vị trí ban đầu. Lúc này cô dùng đầu lưỡi trêu chọc, mặc cho La Tĩnh có chịu đựng đến đâu cũng không thể ngăn mình rêи ɾỉ.
Cô mυ'ŧ liếʍ hai đầṳ ѵú rất đẹp, Trầm Hân ngẩng đầu hôn lên môi La Tĩnh rồi nói: "Sao đầṳ ѵú của em ngon hơn đồ ăn em nấu vậy?"
Mắt La Tĩnh hơi đỏ lên vì xấu hổ, nàng huých vai Trầm Hân: "Chị đừng nói nhảm..." Làm sao có thể nói ra những lời xằng bậy như thế này được, chẳng lẽ sếp Trầm không sợ bứt rứt sao?
"Để chân ở đây." Trầm Hân không nói nhảm, cô lại để cho La Tĩnh đạp lên thành bồn tắm, hành động này lộ ra hoa hộ của La Tĩnh, nơi đó còn có chút mềm mại hồng nhuận giật giật.
Hoa huyệt nhìn như có dấu vết ướŧ áŧ vì bị nước ấm nhuốm lên, nhưng khi chạm vào đều trơn trượt. Trầm Hân ngồi xổm quỳ xuống trước mặt La Tĩnh, kéo bàn tay vẫn muốn che miệng của La Tĩnh ra, bảo nàng làm những động tác dâʍ đãиɠ tới phối hợp với mình: "Đẩy trái phải như thế này, đúng rồi, làm tốt lắm, có thể nhìn rõ bên trong rồi."
"Đừng nói nữa." Mặc dù La Tĩnh rất hợp tác, nhưng tim đập nhanh đến mức sắp ngừng đập, nàng không biết xấu hổ tự mở "cánh hoa" để người khác chơi đùa âʍ ɦộ mình nhưng lại không thể từ chối.
Sau đó Trầm Hân cũng không nói được gì nữa, bởi vì miệng bận rộn, cô liếʍ "hạt hoa" giữa "cánh hoa", đầu lưỡi giật giật "hạt hoa" mềm mại, vậy mà lại dùng miệng phục vụ La Tĩnh.
"A, đừng liếʍ nó!" La Tĩnh giật mình muốn bỏ cái chân đang giơ lên của mình xuống, nhưng lại bị Trầm Hân chặn lại, hai tay cô ôm lấy mông La Tĩnh mặc sức nhào nặn, ngón tay thon dài sờ vào mông đầy đặn, La Tĩnh cũng bị cô dán chặt vào miệng, không cho nàng có cơ hội thoát thân.
La Tĩnh chưa từng nghĩ tới sẽ bị liếʍ ở nơi đó, nàng đỏ mặt đến cổ, nhưng thân thể rất thành thật, Trầm Hân liếʍ láp hoa huyệt của nàng, lại để cho hoa huyệt của nàng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi mình, dịch ướt chảy ra ở đó co bóp nhiệt tình, giống như sau khi đi vào muốn bị khuấy đảo, không ngừng dụ dỗ đầu lưỡi của Trầm Hân đi tới trêu chọc.
Đúng là một cô bé quyến rũ người ta.
Trầm Hân nghĩ cơ thể của La Tĩnh thích bị trêu chọc hơn cả mình, bây giờ vẫn còn non nớt nên rất nghe lời, nếu sau này hai người chơi nhiều lần hơn, sau khi La Tĩnh tích lũy kinh nghiệm thì có bắt đầu không yên phận không?
Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này không được, cô phải nhân cơ hội La Tĩnh còn đang ngoan ngoãn bắt lấy nàng, không ai thích tình nhân bé nhỏ mình bao nuôi đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, chưa kể cô còn nghĩ có thể sẽ có kế hoạch gia hạn hợp đồng.
Cô đang miên man suy nghĩ nhưng cũng không quên di chuyển đầu lưỡi, muốn làm cho La Tĩnh lêи đỉиɦ không khó, đầu lưỡi của Trầm Hân đang xoa bóp "môi hoa nhỏ", nhưng lực cũng tương tự như cào cấu, vừa ngứa vừa dịu đến nỗi nơi bí mật cứ co giật liên hồi. Sau đó cô đưa đầu lưỡi vào âʍ ɦộ đang cương cứng của nàng, liếʍ láp không thương tiếc.
"Ư ưm~ Um ư ưʍ." Nhụy hoa mềm mại lộ ra khỏi sự bảo vệ bởi vì bị đầu lưỡi phun ra và liếʍ láp, bờ mông của La Tĩnh giãy giụa một hồi cố gắng thoát khỏi miệng Trầm Hân, nhưng không chỉ không thoát ra được, ngược lại bờ mông đầy đặn còn va vào vòi hoa sen và tắt nước. Trong phòng tắm bớt đi tiếng nước ấm rít lên, tất cả những gì còn lại chỉ là tiếng rêи ɾỉ của nàng, đôi chân của cô trông giống như âm thanh ướŧ áŧ khi hút nước.
Âm thanh dâʍ đãиɠ truyền thẳng vào tai nàng, La Tĩnh muốn ngăn cản "tiếng sóng" kêu nhưng không làm được, miệng hoa huyệt của nàng co giật giật giật, cả người run rẩy lêи đỉиɦ, nhưng Trầm Hân không chịu dừng lại, cứ muốn ép nàng vừa kêu vừa khóc.
"Sếp Trầm... Ư ưm, ưʍ... a~" La Tĩnh thoả thích hét lên, nhẹ giọng gọi Trầm Hân, đầu gối nàng run rẩy và cuối cùng nàng không thể trụ được nữa, nàng trượt xuống và rơi ngay vào trong vòng tay của Trầm Hân.
Trầm Hân lật khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng qua xem xét, hài lòng nhìn thấy trên chóp mũi nàng có vài giọt lệ, cúi đầu hôn nàng.
Cô quá hài lòng với La Tĩnh này.
La Tĩnh vẫn còn đang chóng mặt ở chỗ đó, bị Trầm Hân bế lên bồn rửa mặt, nàng ngồi trên mép bàn bằng đá cẩm thạch. Trầm Hân bảo nàng ngoan ngoãn chờ, cô choàng khăn tắm và đi ra ngoài phòng tắm, hình như là muốn đi lấy thứ gì đó.
La Tĩnh mơ hồ chờ đợi một hồi, sau đó Trầm Hân nhanh chóng trở lại, nói: "Tôi nhớ tới trước đây từng mua, quả nhiên là tìm được rồi."
Tìm thấy cái gì? La Tĩnh có chút tò mò.
Cảm nhận được ánh mắt tò mò của La Tĩnh, Trầm Hân đưa cho La Tĩnh xem thứ trong tay mình để nàng nhìn cho rõ, ngay sau đó sắc mặt La Tĩnh trắng bệch.
Đó là một chiếc dao cạo râu hoàn toàn mới.