Trăm Nhớ Ngàn Thương

Chương 4: Diệp Liên Chi

Hôm nay được nghỉ nên Liên Chi ở nhà, cô dạy ở nhạc viện có ba ngày thôi, hiện tại cô sống cùng với tiểu Sa trong một căn nhà nhỏ, khá là đơn giản, đồ dùng cũng không nhiều lắm, cô chỉ mua những vật dụng cần thiết nhất, vì cô là người mù nên không thể nào nấu ăn được, trong tủ cô có để toàn thức ăn nhanh, cần là có ngay.

Diệp Liên Chi sống trong bóng tối tính đến nay đã 2 năm, đầu cô vẫn nhớ như in cái năm cô vừa 18 tuổi, lúc đấy ba mẹ cô trên đường đưa cô đến trường để làm lễ tốt nghiệp, nhưng không may lại bị một chiếc xe mất lái tông mạnh vào xe cô khiến ba mẹ cô chết ngay tại chỗ, còn mình thì phải mất đi ánh sáng từ ngày đó.

Chuyện này đối với cô luôn là sự khủng hoảng rất lớn, cô không thể nào chấp nhận được khi mình đang có một gia đình hạnh phúc thì chỉ trong vài tiếng đột nhiên lại mất đi tất cả, càng không thể chấp nhận hơn nữa bản thân lại bị mù khi chỉ mới 18 tuổi.

Lúc đó cô phải điều trị tâm lý trong một thời gian dài mới bình phục trở lại, trước đây trong đầu cô chỉ nghĩ đến cái chết, có như vậy cô mới thoát khỏi nổi đau này, làm sao cô có thể sống khi không nhìn thấy gì, cũng chẳng còn chỗ dựa vững chắc nào cho cô.

Bác sĩ cũng động viên cô rất nhiều, và đến khi cô nghe nói mắt mình vẫn còn hi vọng tìm lại ánh sáng, thì lòng cô vui đến nhường nào, bác sĩ điều trị mắt cho cô nói chỉ cần có giác mạc phù hợp để thay đến khi đó cô có thể nhìn thấy bình thường trở lại, cũng vì lý do đó nó là động lực khiến cô sống đến thời điểm này.

Diệp Liên Chi của hiện tại rất yêu bản thân mình, đúng, cô đã nghĩ thông suốt rồi, tại sao cô phải tìm đến cái chết khi tuổi đời cô còn quá nhỏ, bao nhiêu việc cô chưa được thực hiện, và cô tin ba mẹ mình cũng không muốn cô phải đau buồn mãi.

Hai năm trở lại đây việc dạy của cô khá êm xui, cô tập hài lòng với những gì mình đang có, dù là không trọn vẹn nhưng như vậy với cô đã quá đủ rồi, Liên Chi không đòi hỏi gì thêm nữa, cô mong cuộc sống mình cứ bình yên mà trôi qua từng ngày.

Căn nhà lúc trước cô sống cùng ba mẹ vẫn ở đó, cô đã khóa cửa lại, nhà cũ khá là xa chỗ cô làm, với việc đi lại có chút khó khăn nên cô đã lấy số tiền mà ba mẹ để lại mua một căn nhà nhỏ gần nhạc viện mà cô đang dạy, vẫn là tiện hơn rất nhiều.

Nói về việc cô chơi đàn Piano, năm cô lên 8 tuổi thì Liên Chi có niềm đam mê riêng với đàn, đặc biệt là Piano, ba mẹ biết cô thích chơi đàn nên đã cho cô đi học và mua một cây đàn Piano để ở nhà cho cô tập, và cây đàn đó cô vẫn giữ đến tận bây giờ.

Đến nay cô chơi đàn rất thuần thục dù là có nhìn thấy hay không, tổng giám đốc bên nhạc viện cũng là bạn của ba cô trước đây, ông đã giúp đỡ cô rất nhiều.

May là vẫn còn tiểu Sa để bầu bạn, rãnh rỗi cô sẽ dẫn tiểu Sa đi chơi, còn không nữa thì cô ở nhà chơi đàn, tiếng đàn giúp tinh thần cô thoải mái hơn rất nhiều.

" Tiểu Sa qua đây uống sữa nào " cô nhẹ giọng gọi.

Tiểu Sa đang nằm ngủ trên sopha nghe cô gọi thì nhanh đã chạy tới bên cạnh cô, lè chiếc lưỡi màu hồng ra liếʍ lên tay cô.

" Ngoan, tối nay chị dẫn đi chơi "

* Gâu.... gâu *

Tiểu Sa sủa lên hai tiếng, rồi vẫy vẫy cái đuôi tỏ vẻ đồng ý, chú chó nhà cô rất ham chơi mỗi lần cô dắt đi chơi là không muốn đi về. Tiểu Sa là giống chó Berger, có bộ lông nâu đen mềm mượt.

Cô rất quý tiểu Sa, cô xem nó như một thành viên trong nhà, lúc ba cô còn sống ông đã huấn luyện cho tiểu Sa rất nghiêm khắc để có thể bảo vệ cô khỏi những kẻ xấu, vậy nên cô không còn lo sợ gì khi có tiểu Sa bên cạnh.

Bên này trợ lí Khang nhận được một số hình ảnh và có video quay lại cảnh tối qua của Tỉnh Ngọc Nhiên, hắn không nhanh không chậm đi vào phòng anh.

" Chủ tịch đã có hình và cả video "

" Được rồi, cậu gọi điện cho bên nhạc viện hỏi Diệp Liên Chi có ở đó không? " anh nhìn trợ lí Khang nhàn nhạt nói, anh không xem mà thẳng tay vứt vào ngăn tủ.

" Hả? Chủ tịch hôm nay sao ngài lại quan tâm tới phụ nữ vậy? " hắn ngạc nhiên như không tin vào tai mình và những lời anh vừa thốt ra.

Trợ lí Khang thấy lúc anh ở buổi hòa nhạc đó, hắn càng thấy rõ hơn là lúc anh nhìn cô gái chơi đàn Piano với ánh mắt rất lạ, hắn không ngờ rằng hôm nay anh lại hỏi đến cô.

" Cậu muốn bị trừ lương " anh nhấn mạnh từng câu từng chữ với hắn.

" Dạ không, tôi sẽ gọi ngay "

Hắn đứng ngay tại phòng anh, lấy điện thoại ra gọi ngay lập tức, khi anh nhận được kết quả rồi thì lại thẳng thừng đuổi hắn ra.

Hoàng Thiên ngồi xem lại đoạn video của cô tối qua, khóe môi anh không tự chủ được mà cong lên, phải nói là anh cười rất đẹp, tính ra từ sáng đến giờ anh đã coi đi coi lại rất nhiều lần mà vẫn không thấy chán.

Tỉnh Ngọc Nhiên về lại biệt thự lúc 9 giờ sáng, cô ta vừa bước vào nhà quản gia Trịnh đã tinh mắt phát ra mấy vết đỏ trên cổ cô ta, ông đã sống đến từng này tuổi rồi cũng biết rất rõ những vết đó là gì, ông không ngờ cô ta càng ngày càng đi xa.

" Quản gia, Hoàng Thiên có hỏi tôi không? "

" Không thưa thiếu phu nhân " ông nhanh chóng trả lời cô ta.

" Ông làm việc đi "

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, tuy là anh không quan tâm đến mình nhưng cô ta cũng phải dè chừng đôi chút.

Rất nhanh đã đến 7 giờ tối, Liên Chi chuẩn bị đưa bé chó nhà cô đi chơi, tiểu Sa biết sắp được ra ngoài nên vui mừng mà chạy khắp nhà.

" Tiểu Sa mang dây lại đây, chúng ta đi chơi nào " cô ngồi trên ghế ra lệnh cho tiểu Sa.

* Gâu gâu *

Chú chó này rất thông minh, cô chỉ cần nói thôi thì tiểu Sa sẽ tự giác đi lấy và đưa đến cho cô. Liên Chi mang dây vào xong thì đi đến tủ lạnh lấy vài hộp kem để lát nữa ra công viên ngồi ăn.

Cô khóa cửa cẩn thận, tiểu Sa đi trước dẫn đường, trên con phố tấp nập người qua lại, đông vui, nhộn nhịp, nhưng đáng tiếc một điều rằng cô chẳng thể nhìn thấy được, chỉ cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng tai thôi.

Không khí bên ngoài trong lành, thoáng mát, hai năm qua cô luôn tò mò thế giới bên ngoài không biết là nơi đây thay đổi thế nào? Nhưng không sao, cô tin mình sẽ chờ tới ngày nhìn thấy được mọi thứ và cô cũng tin ông trời sẽ không bất công với mình.

Trợ lí Khang đang lái xe đưa anh về biệt thự, nhưng anh lại kêu hắn chạy vài vòng thành phố, anh hạ kính xuống để nhìn rõ toàn cảnh Bắc Nam về đêm.

Bỗng nhiên Hoàng Thiên nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn đi bên đường, đúng là hình dáng này khiến bản thân anh chỉ nhìn một lần mà không thể nào quên được.

Chính là cô, Diệp Liên Chi.

" Tấp qua bên kia đường " anh vội lên tiếng.

" Vâng chủ tịch "

Trợ lí Khang làm theo lời anh, chiếc xe sang trọng dừng lại bên đường, anh xuống xe làm cho bao người ở đây cũng phải quay đầu lại nhìn, Hoàng Thiên chẳng để ý tới đám người kia, anh bước đi theo sau cô.

Diệp Liên Chi vẫn không hay biết có người đi sau lưng mình, cô thản nhiên ngồi ghế ăn kem còn không quên cho tiểu Sa ăn một hộp.

Anh cũng ngồi xuống chiếc ghế chỉ cách cô vài bước chân, Hoàng Thiên ngồi nhìn cô cười nhẹ, vẻ hồn nhiên của cô khiến lòng anh không khỏi xuyến xao.

Anh lấy điện thoại mình ra chụp lại vài tấm hình của cô, những hành động này của anh là sao? Tại sao anh luôn có cảm giác đặc biệt với cô dù là chưa tiếp xúc. Ở cô như có một lực gì đó thu hút anh, ngay cả anh cũng không lý giải được.

" Tiểu Sa đã ăn xong chưa? Mang hộp lên cho chị " cô nhẹ giọng nói.

" Tiểu Sa, em đâu rồi? " cô đợi được một chút vẫn không thấy động tĩnh gì, bèn gọi thêm lần nữa nhưng đáp lại cô là không có bất cứ tiếng động nào.

Liên Chi vội đưa sờ sờ chỗ khi nãy mà tiểu Sa ngồi đã không thấy đâu, cô giật mình đứng dậy loạng choạng bước đi, tay vô thức đưa về phía trước để nhận biết được có vật cản hay không, miệng cô luôn gọi tên Tiểu Sa.

" Tiểu Sa, em đâu rồi, mau quay lại đây "

Anh nhìn những cử chỉ mà cô làm, lúc này anh mới nhận ra mắt cô có vấn đề sao? Hoàng Thiên không nghĩ ngợi gì nhiều đi lên nắm tay cô kéo lại để cô ngồi xuống ghế, Liên Chi bị hành động của anh mà hoảng hốt cô vội la " a " lên một tiếng.

" Đừng sợ, cô ngồi đi, tôi tìm lại chó giúp cô " anh trấn an cô.

" Được, cảm ơn anh " cô gật đầu đáp.

Diệp Liên Chi rất sợ mất chú chó này vì bây giờ cô chẳng còn ai ngoài tiểu Sa nữa, nếu mất đi thì cô biết phải làm sao đây.

Khi nãy đang ăn kem tiểu Sa nhìn thấy đằng xa có một chú chó, do ham chơi nên tiểu Sa đã chạy theo nó, bỏ lại cô ở đây một mình.