Bỗng Một Ngày Trở Thành Thiếu Phu Nhân

Chương 43: Gọi tên anh trong sự sợ hãi

Thời gian từ từ trôi qua trên giường Lý Nhã Tranh đã nhủ say từ rất lâu hơi thở đều đặn còn ở dưới sàn Trần Phong nằm trên tấm nệm mỏng và đắp chiếc mền nhẹ sàn lại lạnh nên không thể nào ngủ được, anh nằm trằn trọc mãi không ngủ được đổi hết tư thế này sang tư thế khác vẫn không tài nào ngủ được nên anh đã ngồi dậy nhìn về hướng cô vợ của mình đang say sưa ngủ ngon lành.

Anh đã tốn công sức làm cho giường của mình bị ướt để có thể ngủ với cô không ngờ cô lại không cho ngủ cùng, anh hậm hực nhìn cô vợ ngốc của mình ngủ ngon lành trên giường. Nếu mà trước kia chắc cô sẽ không để anh ngủ dưới đất cô sợ anh bị cảm không quen nằm đất nên cô hay nhường anh nửa giường hoặc cô chọn xuống sàn ngủ, bây giờ anh mới thấy sự lạnh lùng không còn quan tâm anh của cô càng ngày càng nhiều.

— Tranh Tranh em ngủ chưa? -Anh đột nhiên cất tiếng hỏi cô trong đêm tối.

Chờ vài phút không thấy cô trả lời Trần Phong liền đứng dậy lên giường kéo chăn nằm xuống bên cạnh cô còn giúp cô đắp chăn cẩn thận rồi đưa tay để lên eo cô ôm ngủ, anh hành động rất nhẹ nhàng lên giường ôm cô ngủ mà không phát ra tiếng động nhưng khi thấy cô cựa trở mình làm cho anh giật mình tưởng cô tỉnh.

— Anh Phong em sợ, mau đến cứu em bọn họ muốn làm chuyện đồϊ ҍạϊ với em, mau đến cứu em!

Tiếng nói mớ run rẩy của cô về hôm anh tìm được chỗ cô bị nhốt và Kiều Chi đã cho người cởϊ qυầи áo của cô ra muốn làm chuyện đồϊ ҍạϊ với cô trước mặt anh.

Trần Phong nghe cô gọi tên mình một cách sợ hãi lòng anh lại xiết chặt lại đau đơn khi không thể cứu cô sớm hơn làm cho cô phải sợ hãi đến nỗi trong giấc mơ cũng thấy.

— Ngoan ngủ đi, không có chuyện gì! Anh sẽ bảo vệ em mau ngủ đi!.

Lời an ủi của anh dường như cô có thể nghe được nên không còn run nữa mà còn đưa tay ôm chặt anh hơn, Trần Phong cũng ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên mái tóc của cô trong lòng tự nhủ sẽ bảo vệ cô mãi mãi sẽ không để cô phải khóc và sẽ dạy dỗ những người mà dám làm cho cô khóc.

— Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi nếu em không nhớ lại thì anh cũng sẽ dùng mọi cách để giữ em ở lại sẽ không để người khác cướp em từ anh đâu.

Trần Phong lại nghĩ đến lời nói của Vương Nhất Minh sẽ cùng anh cạnh tranh để dành lại cô, anh nghĩ đến những lời nói đó lại càng ôm cô chặt hơn sợ lúc tỉnh dậy cô không nhớ đến mình sẽ rời đi.

Sáng hôm sau, Trần Phong vừa tỉnh dậy thấy cô đang ngủ say chưa dậy nên đã nhanh chóng xuống sàn nằm lại chỗ của mình để cô không phát hiện ra tối hôm qua anh đã lên giường ôm cô ngủ. Anh vừa đặt người xuống kéo mền lên thì Lý Nhã Tranh cũng tỉnh Trần Phong liền giả vờ như đang ngủ. Lý Nhã Tranh đang ngáp ngủ vươn vai xong cô mới nhớ ra hôm qua bảo anh ngủ dưới sàn trong lòng bỗng cảm thấy sợ anh bị cảm mạo liền nhìn sang thấy anh đang ngủ cô liền đi xuống giường nhẹ nhàng rờ thử lên trán anh thấy trán anh không nóng cô mới thở phào nhẹ nhõm nếu anh mà bị cảm chắc cô áy náy mãi.

Lý Nhã Tranh đi vào nhà vệ sinh thì bên ngoài anh cũng đã mở mắt tay đã đưa lên trán miệng còn nở một nụ cười hạnh phúc.

— Cô ấy đang còn quan tâm mình!

Lý Nhã Tranh vệ sinh cá nhân xong đi ra đã thấy anh tỉnh và về phòng chăn và nệm đều được anh gấp hẳn hoi và để vào chỗ cũ, cô thay quần áo xong ngồi xuống bàn trang điểm soi mình trong gương bỗng cảm thấy mình thay đổi rất nhiều không còn là một cô gái xấu ăn mặc luộm thuộm nữa, khuôn mặt được chăm sóc kĩ và ăn uống bổ dưỡng nên chỉ cần đánh một lớp kem mỏng và tý son môi là đẹp rồi, Lý Nhã Tranh nhìn mình của bây giờ khác trước kia rất nhiều có phần quyến rũ hơn. Cô đang ngồi thẩn thờ trước gương vì sự thay đổi nhiều của mình thì có một cuộc điện thoại gọi đến là Vương Nhất Minh gọi, cô liền nhanh chóng bắt máy nghe.

— Anh gọi em có chuyện gì vậy? -Cô vội hỏi.

— À, anh mới về Quảng Châu nên không biết quán ăn nhà hàng nào ngon với lâu ngày anh không về nên đường xá anh sợ lạc nên muốn nhờ em đi cùng anh giới thiệu vài nhà hàng ngon, nếu em bận rồi thì không sao? Anh có thể nhờ người khác.

— Em rảnh bây giờ chúng ta có thể đi.

— Vậy anh sẽ đến đón em và chờ em ở ngoài cổng!

— Vâng!

Lý Nhã Tranh cúp máy và đi thay vội một bộ váy đơn giản và chải lại đấu tóc cẩn thận bôi một ít son rỗi cô bước xuống nhà.

Dưới nhà người hầu trong nhà đang lau ở cầu thang thấy cô xuống cũng lại ngước nhìn, cô từ từ bước ra cửa tính đi trong âm thầm không cho Trần Phong biết thì lại bị anh đang đi gần đi lại chỗ cô.

— Em đang chuẩn bị đi đâu sao?-Anh nhìn cô ăn mặc xinh đẹp của chút không muốn cô đi ra ngoài.