Chuyến Tàu

Chương 10: Người đàn ông là chồng của cô này tôi muốn chạm vào

Ở một góc mà tầm mắt của Trương Vân không nhìn thấy được, Nhan Cừ đã vén làn váy của mình lên, cặp đùi mở ra, phô bày khu vực tầm giác bí ẩn giữa hai chân với vùng lông đen bóng gợi cảm, cùng với đó là tiểu huyệt hồng hào non mềm. Cô cầm bánh mì baguette Pháp trong tay đưa đến chỗ hai cánh hoa môi và hoa hạch non nớt mà cọ xát, một lớp dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ trong suốt lập tức lây dính lên bánh mì, sau đó cô đưa lên miệng thật tự nhiên mà ăn miếng bánh mì kia như không có gì khác thường. Vẻ mặt khi ăn của cô còn biểu lộ nét thật hưởng thụ, giống như đang ăn một món ăn ngon miệng nào đó. Ánh mắt quyến rũ còn như có như không hướng tới Điền Chiêu.

Nhan Cừ cầm bánh mì baguette Pháp thô cứng trong tay, thế nhưng lại thật sự có thể cọ xát tạo nên kɧoáı ©ảʍ cho mình, điều mà trước kia cô chưa từng thử qua. Đó đó, khi cảm giác sung sướиɠ dâng lên, cô phải thật cẩn thận kiềm chế biểu hiện trên mặt mình, tránh cho Trương Vân, bà xã của Điền Chiêu nhận thấy điều không bình thường, vì vậy cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ căng thẳng càng tăng thêm.

Cô liếc nhìn thấy trên cánh tay người đàn ông kia đã từ từ nổi lên những sợi gân xanh to mập, ngón tay cũng như nắm chặt cái muỗng hơn khiến cho đầu ngón tay đỏ lên một mảng, trong lòng cô không khỏi thấy hơi phấn khích vừa ý.

Nhan Cừ cũng muốn bản thân thoải mái, ở nhà cô còn cần cẩn thận nhẫn nhịn, sợ bị người biết. Trên xe lửa chỉ toàn là người xa lạ, không quen biết nhau thì cần chi kìm nén, chịu đựng chỉ tự làm khổ chính mình mà thôi.

Còn về phần vợ của Điền Chiêu, Nhan Cừ yên lặng ở trong lòng nói một tiếng thật xin lỗi, người đàn ông là chồng của cô này tôi muốn chạm vào.

Sau khi ăn xong, mỗi người ở trong xe tự mang theo suy nghĩ của bản thân, bề ngoài cũng xem như vẫn bình tĩnh không có gì khác lạ.

Cho đến khi Điền Chiêu chà xát tay, nói rằng mình đi ra ngoài hút điếu thuốc, lập tức ánh mắt của hai người phụ nữ đều nhìn về phía anh.

Trương Vân gật đầu tỏ ý mình hiểu, chồng cô luôn luôn không hút thuốc ở trước mặt mình vì sợ khói thuốc sẽ ảnh hưởng thân thể, sức khỏe của cô.

Về phần Nhan Cừ thì cô lại có suy đoán sâu xa hơn, thế nên sau khi Điền Chiêu đi ra ngoài, khoảng nửa phút sau cô cũng lấy ra khăn giấy, tỏ vẻ mình muốn đi WC. Ra ngoài cửa, ánh mắt cô liền nhìn chung quanh một lát, giống như đang tìm kiếm phương hướng của WC, nhưng thực chất là cô đang nhìn xem Điền Chiêu đã đi đâu hút thuốc.

Sau đó, Nhan Cừ liền nhìn thấy được vị trí của Điền Chiêu nên đã đi qua chỗ đó.

Cô bước đến trước mặt Điền Chiêu, không hề e dè cùng anh đối mặt, ánh mắt đầy lửa nóng, hào phóng phóng thích áp lực suốt một đêm của mình, trực tiếp đối với anh biểu hiện ra khát vọng trần trụi. Hai tròng mắt tròn đẹp long lanh ngập nước, thật khó làm người ta có thể thẳng thắn nhìn gần.

Điền Chiêu nhíu mày, tránh đi ánh mắt tỏa sáng đến kinh người của Nhan Cừ, cả người hơi hướng bên cạnh di chuyển ra một chút. Lại không nghĩ đến lá gan của người phụ nữ lớn đến như vậy, cô ấy trực tiếp dán sát bên cạnh người anh, làn váy ngắn bằng tơ lụa tinh xảo mà Nhan Cừ đang mặc nhẹ phủ xuống gần người anh, da thịt mềm mịn của cô lấp ló sau lớp vải quần áo nhẹ nhàng cọ xát lên cánh tay anh, khiến cho anh có cảm giác như bên người đang hừng cháy lên một ngọn lửa lớn.