Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 14

Lẻng kẻng! Lẻng kẻng!

Lại là ai nữa đây? Bây giờ... chắc là chưa tới giờ cơm trưa đâu nhỉ?

Cạch!!

Lục... Lục Ngạn Thành!!!

Vừa nhìn thấy anh ta, tay của Tịch Nghi đã bất giác run lên, cô vội vàng lùi về phía cửa sổ.

Ngó đến, thấy khây cơm vẫn còn y nguyên trên bàn, anh nhíu mày lại chậc lưỡi một cái.

- Cô đây là sao? Đang muốn chống đối lại tôi hay là... đang biểu tình vậy? Cho cô nghỉ ngơi tịnh dưỡng hai ngày đã là nhân từ lắm rồi, vậy mà.... cô còn không biết ơn?

Ha! Biết ơn anh đã chưa gϊếŧ cô ngay sao? Biết ơn vì anh đã hành hạ cô chăng?

Tra tấn Tịch Nghi chỉ là do anh đang muốn hoá giải gút mắc trong lòng thôi đúng không? Muốn gϊếŧ cô vì anh... đang sợ hãi, phải không?

Ha! Sự thù hận mà anh căm thù cũng chính là nỗi sợ của anh đúng chứ? Anh đang muốn nhanh chóng xoá bỏ và làm dịu nó!

Nhưng... anh... chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà gán cho cô gái này cái tội mà cô ấy vốn không nên gánh. Vậy mà... còn cho rằng bản thân mình nhân đức lắm cơ!

- Tôi không muốn chống đối anh gì cả, chỉ là tôi không có khẩu vị nên không muốn ăn thôi! Tôi thật sự rất mệt, tôi nuốt không trôi!

Liên Tịch Nghi đang rất mệt mỏi để giải thích cho Ngạn Thành, tuy cô biết làm như vậy là vô dụng.

Nhưng biết đâu... anh sẽ hiểu cho cô. Chắc chắn anh ta cũng đã từng bị bệnh, người bị bệnh chán ăn và mệt mỏi không muốn ăn cơm như thế nào chắc anh cũng phải hiểu. Nên lỡ đâu anh sẽ đồng cảm với cô thì sao.

Cô hi vọng như vậy không phải cô muốn anh ta thương hại cô mà là vì cô đã rất mệt mỏi rồi, cơn sốt lại bắt đầu kéo đến, cô đã không còn sức đẻ giằng co nữa rồi. Nếu... lại chọc anh ta tức giận thì lại rất phiền.

Anh ta sẽ lại đem cô ra nhà kho mà tra tấn dã man, sự phẫn nộ điên cuồng đó... cô không có cách nào nhận lấy.

- Cô đang chê cơm ở đây giở hay là... co đang ghét tôi, hận tôi? Cô thật sự chán sống rồi đấy!

Anh ta bước từng bước chậm rãi và gằn từng tiếng, từng chữ.

- Á!!

Rồi vươn tay ra bố gọn lấy cổ của Tịch Nghi.

- Cô chán sống đến vậy rồi.... vậy thì....

Anh vừa nói vừa đẩy cô ra ngoài cửa sổ, ngã đầu ra cảm giác sợ này không ngừng khiến cô run rẩy, đây chỉ là tầng ba, không quá cao nhưng....

- Nếu bây giờ tôi đẩy cô xuống đây thì sẽ thế nào nhỉ? Không chết thì cũng gãy tay, gãy chân hay là nằm liệt. Rất đau đấy! Cô muốn trải nghiệm không?

Thật ra thì anh cũng chưa tức giận đến mức mất kiểm soát mà muốn gϊếŧ cô, anh chỉ đang đùa chút thôi, thấy người phụ nữ này sợ hãi... biết đâu tâm trạng anh lại vui lên.

Quả thật! Lòng anh lúc này cứ cảm thấy có gì đó... rất hưng phấn.

- Ha!

Nhoẻn miệng cười miệng tiếng khinh thường rồi anh bỏ tay ra, quay người lại và lấy khăn tay ra lau tay, anh là đang cố ý tỏ ra ghê tởm trước mặt cô cho cô biết thân phận của mình là gì, là ở đâu, sau này không được phép chống đối anh nữa.

- Tôi chết... thì anh mới hả dạ sao? Chỉ có chết thì anh... mới không hận ba mẹ tôi nữa?

Câu hỏi này thật là nhạt nhẽo!!

- Đúng vậy, sớm muộn cô cũng sẽ bị tôi gϊếŧ chết... nhưng.......

Còn chưa kịp nói hết cau thì tiếng động lạ đã vang lên..

Xoảng!

Là tiếng thủy tinh vỡ!!!!

Trừng mắt xoay người sang thì anh đã thấy bình hoa bị vỡ và... miếng thủy tinh vỡ đang nằm trên tay Tịch Nghi.

Cô ta... vừa đập lọ hoa này!!!

Thoắt cái cô đã kề miếng thủy tinh đó vào cổ tay của mình.

Lúc này, Lục Ngạn Thành đã thật sự nổi cơn xung thiên với cảnh tượng chướng mắt này.

- Á! Anh làm gì vậy!

Lục Ngạn Thành hấp tấp lao đến giật mạnh miếng thủy tinh ra khỏi tay của Tịch Nghi.

Bất cẩn làm tay anh bị chảy máu.

Chết tiệt!

- Cô điên sao?

Anh ta hét vào mặt cô.

- Tôi điên? Ha ha ha! Là anh ép tôi điên rồi! Nhưng nếu tôi chết mà có thoả xoá bỏ tất cả thù hận giữa hai nhà thì cho dù tôi có chết cũng bằng lòng. Tại sao.... anh lại không cho tôi kết thúc chứ??

Nước mắt cô lã chã tuông rơi như hai dòng suối.

Quăng miếng thủy tinh xuống đất, anh đi đến định bóp cổ cô, nhưng, còn chưa kịp vươn tay ra thì cô đã khụy xuống rồi.

- Hức! Hức....

Tịch Nghi ôm mặt khóc nức nở thật là thương tâm, nhưng dưới mí mắt của Lục Ngạn Thành thì nhìn cô thật là chướng mắt.

Tuy là rất tức giận, nhưng, dù sao cô ta cũng đang thương tích đầy người, làm cho anh cảm thấy không có tí hứng thú nào.

- Hừ! Lấy hết những vật nhọn và bén có thể tự tử ra ngoài cả đi! Tôi không muốn lần sau tôi vào đây thì cô ta đã biến thành các xác chết.

Lục Ngạn Thành cố nén cơn giận xuống mà siết chặt tay hừng hực bước ra khỏi căn phòng này.

Cô muốn chết thì cũng phải qua ý của tôi trước đã, vì mạng sống của cô bây giờ... đã là của tôi rồi. Chỉ khi tôi muốn cô chết... thì cô mới được chết!!