Nhạc Nịnh bĩu môi, chậm rãi đi tới chỗ trống mẹ Lương để cho cậu. Đợi cậu đi qua, các tân khách mới phát hiện sau lưng áo thanh niên đang mặc khoét rỗng, lộ ra toàn bộ sống lưng duyên dáng, trơn bóng tinh tế đến mức làm cho người ta nhịn không được muốn giơ tay thử cảm nhận một lần.
Mẹ Lương cũng không tức giận vì Nhạc Nịnh đã cướp đi ánh ánh sáng trong buổi tiệc đính hôn của con trai mình.
Bà rất thích Nhạc Nịnh, lúc trước cũng muốn Nhạc Nịnh gả cho con trai mình là tốt nhất.
Nhưng thế, con trai lớn lên sẽ không còn nghe theo ba mẹ, loại chuyện này bà cũng không làm chủ được.
Bà chỉ có thể vỗ vỗ mu bàn tay thanh niên, cười nói: "Làm sao bây giờ mới đến, bá mẫu chờ con lâu lắm rồi.”
"Bá mẫu, là stylist kia quá cầu kì, con suýt chút nữa bỏ lỡ tiệc đính hôn của Lương Dự ca ca ca.”
Nhạc Nịnh vừa cùng Mẹ Lương tán gẫu, vừa nhìn chằm chằm hai người trên đài. Khi phát hiện quá trình trên sân khấu đi không sai biệt lắm, hai người dường như muốn xuống sân khấu để trở lại chỗ ngồi, cậu bỗng nhiên dời sang một chỗ trống bên cạnh.
Bàn chính này chỉ còn lại ba chỗ trống, cậu vừa vặn ngồi ở chính giữa, hai người lập tức trở về liền chỉ có thể bị ngồi ngăn cách.
Lương Dự thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp tiến lên nói: "Nhạc Nịnh, đứng lên, đây không phải vị trí của em.”
"Không muốn.” Nhạc Nịnh mới không nghe lời hắn, tự mình ngồi xuống, mặt mày cong cong nhìn nam nhân, "Lương Dự ca ca, anh cũng ngồi xuống đi.”
Lương Dự không vì nụ cười của thanh niên mà động dung, khẽ nhíu mày, chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ thêm một chiếc ghế, nhưng lại bị kéo lại.
Lâm Thanh Việt nhìn trang phục tỉ mỉ của Nhạc Nịnh, tầm mắt từ con ngươi tràn đầy ý cười kia chuyển đến sau tấm lưng trần trụi, nhẹ giọng nói: "Không cần phiền toái, cứ ngồi như vậy đi.”
Nói xong, hắn liền trực tiếp ngồi ở chỗ trống bên phải Nhạc Nịnh. Lương Dự thấy thế, đành phải ngồi xuống chỗ trống còn sót lại.
Nhân vật chính vừa ngồi xuống bên cạnh, Nhạc Nịnh cũng không thể nghỉ ngơi.
Nguyên chủ thích Lương Dự như vậy, lúc này sẽ không có khả năng cái gì cũng không làm.
Cậu còn chưa từng yêu đương, giờ phút này hưng trí bừng bừng hỏi hệ thống,【006, kế tiếp ta nên làm thế nào, trực tiếp quyến rũ nam chủ à?】
【 Quyến rũ thì lộ liễu quá rồi, cậu chỉ cần dựa vào gần một chút, tiếp xúc thân thể lấy lòng là được! 】006 Dựa trên kinh nghiệm phong phú, ngay lập tức đưa ra kế hoạch.
【Được, vậy thì xem ta đây!】 Nhạc Nịnh vừa lòng đáp ứng.
Sau đó, cậu liền hiến ân cần lên nam nhân, hoàn toàn không để ý đây là trước mặt vị hôn phu của đối phương.
Nhưng cậu gắp đồ ăn, Lương Dự một mực không ăn, toàn bộ bỏ vào đĩa. Nói chuyện cũng làm như không nghe thấy, căn bản không muốn phản ứng cậu.
Lòng nhiệt tình của Nhạc Nịnh bị dội một gáo nước lạnh, rất không vui mà than thở với hệ thống, 【066, nam chủ này mắt mù rồi đi, một đại mỹ nhân như ta ân cần với hắn, hắn còn không thèm để ý! Thật muốn vơ hết mấy món ăn trên đĩa kia, ném thẳng vào mặt hắn! 】
006 vội vàng trấn an, 【Đúng đúng đúng, hắn chính là bị mù! Chúng ta mặc kệ hắn, làm nhiệm vụ của mình là được!】
Nhạc Nịnh thiệt không hiểu, nguyên chủ vì sao lại thích một tên lạnh băng như hắn được chứ? Có điều, nhìn Lương Dự rõ ràng phản cảm mình, lại còn phải cố kỵ cái gì nhẫn nhịn, cậu lại cảm thấy rất có ý tứ.
Cậu dịch sang bên trái, lớn mật dán đùi trực tiếp lên đùi Lương Dự, nửa người cũng ngả theo.
Lương Dự bị nhiệt độ và xúc cảm bất thình lình làm cho chấn động toàn thân, theo bản năng né tránh sang bên cạnh.
Nhưng hắn mới tránh đi, thanh niên thật giống như không biết xấu hổ lại dán lên, thẳng đến khi hắn muốn tránh cũng không tránh được.
Hắn cắn răng, bị nhiệt độ cơ thể và hơi thở gần trong gang tấc quấy nhiễu hô hấp, quay đầu nhìn thanh niên đang bày ra vẻ mặt vô tội, thấp giọng cảnh cáo: "Nhạc Nịnh, tôi vì ba mẹ hai bên mới cho em mặt mũi, em đừng có được voi đòi tiên, cho mặt lại không biết xấu hổ!"
Nhạc Nịnh không biết hối cải, giọng điệu đương nhiên: "A Dự, em thích anh mà, muốn gần gũi anh một chút thì có gì sai.”
Nói xong, tay cậu còn đặt trên đùi nam nhân, không an phận loạn động, trực tiếp cùng nam chủ đạt thành tiếp xúc thân thể.
OK, lại hoàn thành một mục nhỏ!
Lương Dự cảm nhận được bàn tay làm xằng làm bậy, thân thể bỗng nhiên căng thẳng. Nhất là khi hắn phát hiện ra cái tay kia đang di chuyển về hướng càng ngày càng quá phận, hắn trực tiếp bắt lấy, ngăn cản lại.
Đang muốn đẩy Nhạc Nịnh ra, Lương Dự liền nghe thấy một tiếng trầm thấp kêu lên. Ngay sau đó, cơ thể đang ở rất gần đột nhiên di chuyển ra xa!
Mà Nhạc Nịnh chỉ cảm thấy có một sức lực cực lớn, bỗng nhiên kéo cánh tay mình lại.
Không đợi cậu phản ứng kịp, liền từ ghế dựa ngoài cùng bên trái lập tức chuyển qua ngoài cùng bên phải.
Đang trong lúc mờ mịt, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng hừ lạnh.
"Thích dán lên vị hôn phu của tôi đến thế à? Không bằng cũng dán sang tôi thử xem?”