Ngày đính hôn, Nhạc Nịnh từ dậy sáng sớm.
Nhìn vào gương, thưởng thức dung mạo tinh xảo của mình một lúc, Nhạc Nịnh hài lòng gật gật đầu, sau đó đi vào phòng thay đồ, chuẩn bị chọn một chiến phục, hôm nay, cậu nhất định phải đại sát tứ phương trong tiệc đính hôn của Lương Dự và Lâm Thanh Việt.
Nhưng sau khi lật tung phòng thay đồ thành một mớ lộn xộn, Nhạc Nịnh mất hứng ngồi trên chiếc thảm mềm mại, tiện tay vứt bỏ một bộ quần áo vừa lật ra, vô cùng ghét bỏ: "Sao lại thế này, ở đây nhiều bộ như thế, cư nhiên lại không có cái nào khiến ta vừa mắt!"
006 lập tức đưa ra chủ ý cho ký chủ đang tích cực nhập vai,【Này có khó gì, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta trực tiếp ra ngoài mua, dù sao cậu cũng đâu thiếu chút tiền ấy! 】
“Đúng nha." Nhạc Nịnh tiếp thu đề nghị này, lập tức chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, cậu còn nhận được lời nhắc nhở của ba mình: "Nịnh Nịnh, hôm nay là tiệc đính hôn của Lương Dự và Lâm Thanh Việt. Con chú ý một chút, ăn mặc giản dị thôi.”
Nhạc Nịnh lúc này không cao hứng nhíu mày, hơi hơi ngẩng cằm lên, vẻ mặt rất kiêu căng, "Mới không thèm! Tiệc đính hôn của bọn họ dựa vào cái gì quản con mặc gì, con đẹp như vậy, đương nhiên phải thời thời khắc khắc ăn mặc xinh đẹp. Chẳng lẽ vì bọn họ đính hôn, con phải làm nền cho bọn họ sao?”
Mẹ Nhạc là một người mẹ nuông chiều con cái, thấy con trai nói như vậy, rất dung túng nói: "Nịnh Nịnh nói rất đúng, chúng ta muốn mặc thế nào thì mặc thế đó. Tiền tiêu vặt còn đủ không, cần thì bảo mẹ đưa con một ít?”
"Không cần đâu, mẹ.” Tâm tình Nịnh Nịnh đến nhanh đi cũng nhanh, lần này lại cao hứng ôm cánh tay mẹ làm nũng, "Tiền đủ tiêu xài, con muốn ra ngoài rồi. Buổi tối nếu không kịp, mẹ và ba cứ đi trước đi ạ, không cần chờ con.”
Nói xong liền tạm biệt ba mẹ, ý chí chiến đấu cao ngất rời khỏi nhà.
Ký ức thuộc về nguyên chủ khắc rõ trong đầu, nhưng khi cậu nhớ lại những hình ảnh kia, lại không có cảm giác mình là một người ngoài cuộc, ngược lại còn thấy như mình đã từng trải qua.
Cho nên, cậu yêu thương ba mẹ, làm nũng với bọn họ cũng không cảm thấy áp lực, vào vai nhân thiết này càng thuận buồm xuôi gió.
Chạng vạng tối, trong phòng VIP của khách sạn Ngân Hà, lục tục có khách đến.
Là nhân vật chính của bữa tiệc đính hôn hôm nay, Lương Dự mặc một bộ âu phục cao cấp màu đen, hoàn mỹ tôn lên thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng bởi vì có thanh niên bên cạnh mà hơi nhu hòa.
Lâm Thanh Việt thì mặc âu phục màu trắng, đứng thẳng, khí chất thanh lãnh, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó cũng khiến người ta nhịn không được dừng lại tầm mắt trên người hắn, rồi lại không dám đυ.ng vào.
Hai người lần lượt tiếp đãi các vị khách mới đến, khách mời cũng không nhiều, chỉ mời một số mối quan hệ tương đối thân thiết, bởi yến tiệc đính hôn này chỉ tổ chức đơn giản.
Mà hầu như tất cả khách mời đều là bên Lương Dự, Lâm Thanh Việt là một cô nhi, thật sự là không có người thân nào để tham gia những dịp như này.
Lại tiến vào một đôi vợ chồng, Lương Dự trước tiên nghênh đón, "Bác trai, bác gái, chào hai người, mời qua bên này.”
"Được." Người tới chính là ba mẹ của Nhạc Nịnh, Mẹ Nhạc gật gật đầu, ánh mắt nhìn Lương Dự vẫn là yêu thích và đáng tiếc như cũ, "Tiểu Dự này, con thấy Nịnh Nịnh nhà chúng ta tới chưa?”
Nghe được cái tên này, trong mắt Lương Dự hiện lên một tia phiền chán, mặt không đổi sắc lập tức nói: "Không có, em ấy còn chưa tới, mọi người ngồi vào trước đi ạ.”
Ánh mắt Lâm Thanh Việt cũng rơi trên người đôi vợ chồng này, thì ra bọn họ là ba mẹ của Nhạc Nịnh, thoạt nhìn là một đôi vợ chồng hiểu lý lẽ, cùng tiểu thiếu gia kiêu căng kia khác biệt rất lớn.
"Thanh Việt, khách khứa đã đến gần hết, yến tiệc sắp bắt đầu rồi.” Lương Dự nghiêng người nói với thanh niên bên cạnh.
"Được.” Lâm Thanh Việt nhẹ nhàng gật đầu.
Một khắc sau, các vị khách bỗng chú ý tới ánh đèn trong sân bị tắt đi, trở nên hơi mờ mịt, ánh sáng chính chiếu lên sân khấu phía trước, làm cho tầm mắt của bọn họ không tự chủ được dời qua.
Dưới sự giới thiệu của MC, hai thanh niên lần lượt lên sân khấu, đứng ngay dưới ánh đèn. Một người mày kiếm tinh mục, lãnh lệ anh tuấn, một người khí chất trác nhiên, tuấn mỹ xuất sắc, phảng phất như một đôi trời đất tạo thành.
Nhìn xuống khách khứa dưới đài cũng khẽ gật đầu mỉm cười, tập trung chú ý đến người mới trên sân.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng riêng vốn đã đóng lại bỗng nhiên bị mở ra, phát ra động tĩnh làm cho mọi người theo bản năng quay đầu lại, sau đó liền bị diễm sắc lộng lẫy làm cho lác mắt, bất giác nín thở, không thể nào dời mắt đi được.
Thanh niên ăn mặc còn toả sáng hơn cả hai nhân vật chính đính hôn hôm nay, bộ đồ sáng màu hơi phản xạ ra ánh sáng, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của thanh niên, dường như mạ thêm một tầng hào quang, trông vô cùng bắt mắt.
Ngũ quan vốn đã tinh xảo xuất sắc, nay được trang điểm phụ trợ, càng có lực công kích, sóng mắt hơi lưu chuyển, dễ dàng câu hồn nhϊếp phách lòng người, xinh đẹp đến mức làm cho người ta kinh hãi.
Nhạc Nịnh chú ý tới tầm mắt toàn sân này đều bị cậu hấp dẫn tới, cả đám đều bị kinh diễm đến ngơ ngác, thập phần đắc ý hừ nhẹ.
Không sai, cậu chính là cố ý, cố ý tỉ mỉ trang điểm cho bản thân, cố ý ăn mặc thật lỗng lẫy sang trọng, cố ý chọn đúng lúc tiệc đính hôn vừa bắt đầu mới khoai thai đến muộn, đều là vì cướp đi lực chú ý vốn thuộc về nhân vật chính.
Hừ hừ, hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn cậu, còn có ai chú ý đến hai nhân vật chính đang tổ chức tiệc đính hôn trên đài nữa? Lâm Thanh Việt bị cậu cướp đi ánh sáng như vậy, hiện tại khẳng định tức đến mặt đen rồi!
Tuy rằng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, nhưng để có thể đạt được hiệu quả này, cậu cũng coi như là có thiên phú đi!
Nhạc Nịnh vô cùng tự tin nhìn về phía sân khấu, lại nhận ra thần sắc thanh niên trên đài mặc âu phục màu trắng vẫn thản nhiên như trước, một chút cũng không biểu hiện ra bất mãn oán hận khi bị cậu cướp đi ánh sáng sân khấu. Ngược lại, cái người sắc mặt âm u kia lại là Lương Dự ở bên cạnh.
Cậu không dám tin trừng mắt nhìn Lâm Thanh Việt một lúc, cuối cùng chỉ đành cắn răng thầm hận: Mẹ kiếp, Lâm Thanh Việt này thật không hổ là nhân vật chính, lúc này rồi còn có thể nhịn!