Sắc trời càng tối, bóng cây lay động, những cái bóng lốm đốm chiếu trên mặt đất, đu đưa trông thật cổ quái.
Trên khuôn mặt tuấn tú thâm trầm của Cố Dạ Bạch có một chút ánh trăng thật mỏng.
Cô bị cưỡng ép lấy tay giúp anh lên xuống, thiếu chút nữa cô không cầm được côn ŧᏂịŧ thô to, nếu không phải do anh cầm tay cô, e rằng cô cũng không thể tự làm được.
“Cố Dạ Bạch… Anh buông tay ra… Tay em nóng quá… Đau quá…” Dươиɠ ѵậŧ trong tay ngày càng to lên, những mạch máu đều có thể cảm nhận rõ ràng, hưng phấn đến mực sắp nhảy ra ngoài.
“Đau tay? Vậy thì sao em lại chảy nước.” Cô không kịp đề phòng thì qυầи ɭóŧ đã bị kéo xuống, rơi xuống dưới chân.
“Đừng…” Cô hoảng hốt, mật dịch nơi hoa huyệt lại bị người đàn ông sờ được, khẽ liếʍ thứ xa xỉ hoang phí đó.
“Mật dịch không hổ là mật dịch, còn chưa vào đã chảy nước.” Anh thô bạo kéo hai chân của cô ra, đầu dươиɠ ѵậŧ để ở cửa vào của hoa huyệt, không đi vào từ từ mà một phát xuyên thủng lỗ nhỏ. Còn cô, vậy mà lại khó kiềm chế, bắt đầu sinh ra phản ứng, nơi đó trở nên tê tê dại dại, như có nghìn con sâu gặm cắn, bắt đầu trở nên ngứa.
Dưới loại tình huống này, vậy mà cô vẫn có ham muốn, thế nhưng đây là ở trong rừng, không được, cô muốn chống cự lại, nhưng trong mắt người đàn ông chính là vẻ rụt rè, muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào.
“Rõ ràng rất muốn, nhưng tay lại không thành thật.” Anh trừng phạt đâm vào một cái, đầu dươиɠ ѵậŧ liền bị cửa huyệt nuốt vào, tiểu huyệt non nớt siết chặt lấy, giữ toàn bộ dươиɠ ѵậŧ, dịu dàng liếʍ láp.
“Ưm ưm… Anh bắt nạt em…” Cô rơi nước mắt, lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, “Sao anh lại khốn nạn như vậy, sao anh có thể bắt nạt em.”
Cố Dạ Bạch lau nước mắt cho cô, nửa thân dưới vẫn không dừng lại, tiếp tục đâm vào một nửa, khuấy đảo hoa huyệt, “Anh bắt nào em chỗ nào? Không phải anh đang làm em sướиɠ sao?” Côn ŧᏂịŧ lại đong đưa trong hoa huyệt, xung quanh đều là xúc cảm non mềm, đành phải ra tăng tốc độ, ma sát ra ra vào vào.
“A a a… Anh chậm một chút… Đừng vào sâu bên trong… Trong đó không được… Không thể đi vào tử ©υиɠ…” Cô vô tội mở to mắt, nước mắt lưng tròng vịn vào người anh, cả người lúc lên lúc xuống.
Côn ŧᏂịŧ khuấy động rong ruổi trong hoa huyệt, tràn đầy phấn khởi tiến vào nơi mềm mại nhất, chiếm lấy tử ©υиɠ nhỏ mảnh mai, theo sau động tác đó là chà xát lung tung trong đó, không có kỹ thuật gì mà cứ chà đạp hoa huyệt mềm mại.
“Anh đừng làm nữa… Cố Dạ Bạch… Anh dừng lại…” Cô bỏ vẻ mạnh mẽ thường ngày xuống, yếu đuối yêu kiều, “Không muốn như vậy… Đừng vào tử ©υиɠ… Sẽ hỏng mất…”
“Sẽ không hỏng, yên tâm, tử ©υиɠ nhỏ rất thích ăn thịt lớn, em không thấy sao, tiểu huyệt ăn nhanh như thế, cứ chẹp chẹp nuốt lấy anh, thiếu chút nữa ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra rồi.” Côn ŧᏂịŧ mò mẫm mạnh mẽ trong hoa huyệt, lúc rút dươиɠ ѵậŧ ra, nơi đó dính đầy nước óng ánh, toàn bộ hành lang giống như một cái thùng nước, vang lên tiếng òm ọp, “Nhiều nước như vậy, mới một tháng không chơi em, mà em đã dâʍ đãиɠ đến thế, hôm nay để dươиɠ ѵậŧ giúp em sướиɠ một chút.”
“Ưm ưm… Anh là cái đồ biếи ŧɦái…” Cô vừa đánh vừa cắn…”Quá đáng… Ưm ưm…”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nơi đó truyền đến cảm giác rất dễ chịu, khiến người ta trầm mê, tiểu huyệt bị đâm vào, đơn giản là cực kỳ thoải mái, giống như ở trên đám mây mềm mại, không muốn thoát ra.
“Em vẫn khẩu thị tâm phi như thế, so với em thì miệng nhỏ phía dưới kia thành thật hơn.” Anh lại đi vào, phạch một phát, côn ŧᏂịŧ không chút báo động đi sâu vào trong tử ©υиɠ.