Có lẽ là dấu vết kỳ lạ trên quần của Ôn Nhiễm Nhiễm đã khơi dậy trí tò mò của Địch Qua, hoặc có lẽ là đôi mắt ngậm đầy nước của cậu đang quá mức câu nhân.
Ma xui quỷ khiến thế nào, người vốn định đưa người giao cho bác sỹ đã dừng ngay suy nghĩ này lại.
Một tay Địch Qua vẫn bị Ôn Nhiễm Nhiễm ôm.
Đầu ngón tay chạm vào nơi ẩm ướt có chút dính dính, nhìn không giống thứ gì có thể xuất hiện ở hạ bộ của nam giới.
Cảm nhận được ý định lùi bước của Địch Qua, Ôn Nhiễm Nhiễm càng nắm chặt tay đối phương hơn.
Thậm chí, cậu còn lớn mật nắm lấy bàn tay kia đổi vị trí, từ trong kẽ quần của mình dò xét đi vào, dẫn dắt bàn tay vốn mang theo chút tò mò ấy, đi xuống phía dưới thăm dò nơi bí ẩn.
“Chỗ này của em còn chưa cho người nào xem qua đâu.”
Thanh âm mềm mại thu hút sự chú ý của Địch Qua. Ngược lại càng làm cho hắn không thể không chú ý đến động tác trên tay Ôn Nhiễm Nhiễm.
Vừa lơ đãng một chút, bàn tay bị túm nãy giờ đã chạm vào một chỗ mềm mại ấm áp.
Cảm giác dính dính nóng ẩm truyền đến từ đầu ngón tay nói cho Địch Qua, đây chính là thủ phạm gây ra vết ướt trên đũng quần Ôn Nhiễm Nhiễm.
Nơi đó giống như một khối nước đọng, khiến cho Địch Qua không khỏi sinh ra vài tia hiếu kỳ.
Nhưng về mặt lý trí, Địch Qua lại đang khuyên nhủ chính mình.
Hiện tại, vị tiểu thiếu gia Ôn gia yếu ớt này chỉ là bị thuốc mê hoặc, nếu đợi thuốc phát huy tác dụng rồi mà phát hiện ra bản thân đang cùng hắn làm loại chuyện hoang đường này, chỉ sợ sẽ nháo cho cả thành phố S cũng không thể an bình.
“Nếu chưa ai thấy, em cũng không nên nói cho tôi biết.”
Trong ngữ điệu của Địch Qua, vẫn mang theo ý cự tuyệt.
Thậm chí, bàn tay đã bị kéo đến hạ thể của Ôn Nhiễm Nhiễm rồi mà lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, hắn dứt khoát rút ra ngoài, không muốn tiếp tục dây dưa quá nhiều với người này.
Nhưng mà… Địch Quá đã thất bại.
Người nắm tay hắn như biết được ý định của hắn, còn chưa kịp rút tay ra, đã bị cậu đột nhiên nắm chặt.
Đến nỗi, còn lấy một tư thế bẻ lon, trực tiếp kéo tay hắn đi vào chỗ sâu hơn dò xét.
Ngón tay vốn dĩ chỉ mới chạm vào một mảnh ướt mềm, thình lình sơ xảy bị Ôn Nhiễm Nhiễm kéo mạnh xuống, tiến dài về trước.
Hắn vừa mới tắm qua nước lạnh, ngón tay còn lạnh lẽo chưa lên độ ấm, cứ như vậy liều lĩnh lao vào trước một cái động nhỏ ấm áp.
“A...... Chính là, chính là nơi đó......”
Ôn Nhiễm Nhiễm đang kéo lấy Địch Qua nhận ra bản thân đã đạt được mong muốn, cậu lập tức rút hai tay về cởϊ qυầи của mình xuống, để lộ ra âʍ ɦộ mỏng manh ẩn hiện bên trong.
Tiểu huyệt phấn nộn đột nhiên bị tiếp xúc với không khí, bất giác co rúm lại.
Còn ngón tay vừa bị kéo và cắm vào trong tiểu huyệt, liền bị sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này ngậm mυ'ŧ, Địch Qua cảm nhận được rõ ràng ý tứ lấy lòng từ đầu ngón tay truyền đến.
Đó là một thứ không nên được phát triển ở nam giới.
Nhưng chẳng biết tại sao, sau khi nhìn thấy âʍ ɦộ phấn nộn kia, trong lòng Địch Qua đã sinh ra rất nhiều ý nghĩ, nhưng nó không phải là kinh ngạc, mà là một sự nhẹ nhõm.
Trách không được, tiểu thiếu gia Ôn gia lại được nuôi đến kiều khí như vậy.
Thân thể này, chính là lý do được nuông chiều hết mức.
“Cho anh chạm nơi này này."
Không cảm nhận được Địch Qua có kháng cự, Ôn Nhiễm Nhiễm mạnh dạn sáp lại tới bên người hắn hơn, khuôn mặt ửng đỏ kề cạnh trước mặt hắn, tiếng thở dốc phun ra cũng nóng hơn một chút, "Đừng đuổi em ra ngoài, được không?”
Tiểu thiếu gia mỏng manh hoàn toàn không ý thức được mình đang lộ ra cái dáng vẻ gì trước mặt một nam nhân xa lạ.
Bộ phận không nên xuất hiện ở trên cơ thể đàn ông lúc này giống như chủ nhân của nó, nương theo động tác Ôn Nhiễm Nhiễm tới gần Địch Qua, ngón tay mới cắm vào càng bị nuốt sâu hơn, mặc cho đối phương tuỳ tiện khám phá trong cơ thể mình.
“Không ra ngoài, người nhà em sẽ không tìm em sao?”
Không biết có phải hiệu quả của xuân dược kém chất lượng kia còn chưa hoàn toàn tiêu trừ hay không.
Nhìn Ôn Nhiễm Nhiễm mê hoặc động lòng người lại không tự mình biết trước mắt, Địch Qua cảm thấy cỗ khô nóng ở sâu trong cơ thể vừa mới bị đè xuống lại lần nữa ngoi lên, khống chế đại não của hắn, làm cho hắn trở nên nóng nảy, muốn đem tiểu thiếu gia quyến rũ này đè lại dưới thân mình, hảo hảo khi dễ cậu.
Không được. . . . . .
Phải xác định không có tai họa ngầm nào mới có thể xuống tay.
Hắn còn chưa biết rõ mục đích của kẻ đứng sau màn, nếu thật sự bị Ôn Nhiễm dụ dỗ...
“Sẽ không đâu!”
Thanh âm Ôn Nhiễm Nhiễm có chút kích động đã cắt đứt đi dòng suy nghĩ của Địch Qua.
Cảm giác được thái độ của Địch Qua đã buông lỏng, trong đôi mắt đẫm lệ của Ôn Nhiễm Nhiễm lộ ra một tia kinh hỉ, "Em đã gửi tin nhắn cho bọn họ, nói hôm nay sẽ không trở về!”
Đúng thật là lúc trước, để chuẩn bị cho bá tổng và bạch nguyệt quang chắc chắn sẽ lăn cùng một chỗ.
Mặc dù hiệu quả của loại xuân dược liều mạnh này hẳn là rất khả quan, nhưng để đảm bảo cho cốt truyện diễn ra thuận lợi, Ôn Nhiễm Nhiễm vẫn quyết định ngồi chồm hổm ở chỗ này một đêm, miễn cho bá tổng đột nhiên thay đổi chủ ý, bất thình lình ném bạch nguyệt quang ra ngoài thì phá hư cốt truyện.
Ngược lại không nghĩ tới, hiện tại lại rơi ở trên người mình.
Ngữ điệu của Ôn Nhiễm Nhiễm nói ra, rõ ràng tràn ngập gấp gấp.
Giống như tiểu bạch thỏ nóng lòng muốn hiến thân tiến vào trong miệng sói lớn. Hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, lại còn nhún nhảy phơi ra cái bụng mềm mại nhất của mình, mặc cho sói xám vuốt ve.
Câu nói này của Ôn Nhiễm Nhiễm đã cắt đứt đi sợi lý trí cuối cùng của Địch Qua.
Cơn khô nóng trong cơ thể không ngừng truyền đến vốn đã làm cho Địch Qua sinh ra bực bội, càng đừng nói sau khi trúng dược còn phải đối diện với một Ôn Nhiễm Nhiễm câu nhân, hồn nhiên lao vào trong lòng một người không tính là chính nhân quân tử như hắn.