Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 28: Lam Sương thích dưa hấu

Lam Sương xuống dưới lầu khuôn mặt có chút buồn bực, một khi buồn bực mà gặp người làm mình buồn bực nữa thì.

Lưu Anh hớn hở vẫy vẫy tay gọi :"Hello bạn hiền chào buổi sáng"

Lam Sương đi đến sofa ngồi bên cạnh Lưu Anh, hai tay cù lét Lưu Anh vừa tức giận vừa nói :"Bà được lắm dám bỏ thuốc tôi"

Lưu Anh vừa cười vừa né tránh tay Lam Sương :"Tại tớ muốn tăng dân số cho Diễm Lệ Uyển này thôi"

"Tăng cái gì mà tăng, suýt nữa không xuống nổi giường rồi,tôi phải cù lét bà đến khi không thở nổi mới được!"

"Ấy đừng!"

Yunie Ngọc Khánh vừa thưởng trà vừa cười, dù gì chuyện bỏ thuốc đó cũng là bà dặn dò con gái mình, người đầu xỏ mới là mẹ của Lưu Trần Lãng,Tuệ Băng Băng.

8:00 sáng.

Lưu Anh bị cù lét đến nỗi cười không cười nổi,Lam Sương ngồi bên cạnh sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đi đâu đó.

Lưu Anh thấy cô ra khỏi cửa liền lén lút đi theo,nhà Lưu Trần Lãng có bao nhiêu xe ô tô xịn xò mà Lam Sương cô lại lái xe đạp đi chơi.

Mà còn là xe đạp của quản gia nữa chứ.

Ra khỏi cổng Diễm Lệ Uyển Lam Sương lại xuống xe dặn dò hai tên gác cổng:"Này! đừng cho người đi theo tôi, các anh không đuổi kịp đâu, hơn nữa tôi cũng đã xin phép Thiếu gia rồi"

Lưu Anh cười cười :"Trời trời,đi đâu mà không rủ mình nhỉ, phải đi theo mới được"

Diễm Lệ Uyển nằm ở nông thôn, mẹ anh Tuệ Băng Băng thích cuộc sống yên bình nên cha của Lưu Trần Lãng đã cho xây dựng nơi này, Diễm Lệ Uyển cách nhà bà ngoại cô không xa chỉ cần đi qua thị trấn xuống phía dưới là đến nơi mà bà ngoại cô sinh sống.

Hôm nay Lam Sương không về nhà bà ngoại, cô đi chơi trên thị trấn, Lưu Anh lái chiếc xe Ferrari California đi theo dừng ở nơi đỗ xe đầu chợ.

Vẻ đẹp của chợ Thường Châu đẹp đến lạ thường các quán ăn cổ điển,cũ kỹ vẫn còn tồn tại.

Lưu Anh sợ mất dấu Lam Sương nên vội vã chạy theo.

"Này! đợi tớ với"

Lam Sương quay người lại nhìn, Lưu Anh chạy tốc hành đến chỗ cô, làn tóc đung đưa theo nhịp làm cho người đàn ông nào gặp cô gái này đều phải thốt lên hai chữ "Tuyệt vời".

Lam Sương thấy cô đến nơi rồi tiếp tục đi tiếp:"Đi theo tôi làm gì vậy hả?"

"Hầy..ở Diễm Lệ Uyển trán quá nên theo thôi!"

"Chậc,đi ăn không"

"Đi!"

Hai người vào quán ăn mà lúc trước Lam Sương vào ăn, buổi sáng quả thực rất đông khách hai người ngồi vào bàn ở cuối quán ăn,Ngân Âm thấy Lam Sương thì đến chào hỏi.

"Lam Sương, buổi sáng vui vẻ,vị này là ?"

"À...là Lưu Anh bạn thân của tớ"

"À chào cậu, chúng ta có thể làm quen chứ?"Ngân Âm đưa tay chào hỏi, khuôn mặt thân thiện.

Lưu Anh đưa tay ra :"Tất nhiên là được rồi"

"Hai người gọi món gì"

"Như cũ"

Ngân Âm cười nhẹ :"Ok! đợi một chút nhé"

Thấy Ngân Âm đi khỏi Lưu Anh uống cốc trà nhỏ trên bàn :"Cậu từng ăn ở đây rất nhiều nhỉ"

"Ừm, cứ khi nào về quê mẹ tớ sẽ ghé lên đây ăn"

Thức ăn được đặt lên bàn hai tô mì hoành thánh SanXian và hai bát chè Tửu Nương Nguyên Tiêu.

Vừa nhìn thấy là Lưu Anh đã ăn rồi,cô là một tiểu thư danh giá lá ngọc cành vàng, những món ăn như vậy cô chưa từng thưởng thức qua, vừa nhìn đã hấp dẫn rồi không cầm đũa ăn ngay mới lạ.

Lam Sương ngồi đối diện vừa ăn vừa cười :"Ăn từ từ thôi!"

"Ui,ngon quá tớ không dừng được"

Gần 9:00 sáng hai người mới ra khỏi quán ăn, Lưu Anh bị nghiện đến nỗi ăn hai bát mì hoành thánh SanXian và 3 bát chè Tửu Nương Nguyên Tiêu lại còn mua về mỗi loại chục bát nữa chứ.

"A,ngon quá mai mình đi ăn tiếp nhé,hay tối nay cũng được"Lưu Anh ăn đến no bụng rồi vẫn muốn đi ăn nữa chứ, Lam Sương bất lực:"Thích thì tự đi ăn, riêng ngồi chờ bà ăn tôi đã đi hết cái chợ này rồi"

"Hừ! tự đi thì tự đi"

Lam Sương đi đến gần cuối chợ thấy có một quầy hàng bán dưa hấu,lao nhanh đến mua, chẳng mấy chốc cô đã mua được 2 quả to đùng, trong tay lại còn cầm nước ép dưa hấu nữa.

"À, thì ra cậu thích loại quả này sao?"Lưu Anh giúp Lam Sương xách một quả.

"Ừ tớ rất thích dưa hấu, vào mùa hè thế này để vào trong tủ lạnh, lấy ra ăn vừa ngọt vừa lạnh,khi còn nhỏ lúc mua dưa về nhà bà ngoại tớ không có tủ lạnh thì để xuống giếng đợi một lúc lâu rồi múc lên,mát lạnh không kém gì tủ lạnh.

"Dưa hấu ở đây khá rẻ,nên tớ mua thêm mấy quả nữa nhé"Lam Sương cười cười.

"Thôi thôi,khi nào muốn ăn thì ra mua, làm gì mà phải mua về, có khi anh họ còn không cho đem vào nhà nữa"

"Nhắc mới nhớ,anh ấy đến công ty rồi à?"

"Ừm!"

Hai người đi đến cuối chợ thấy nhiều người túm tụm lại xem,Lam Sương và Lưu Anh cũng không khỏi tò mò.

Thấy bà cụ đầu làng đi ra Lam Sương vội chạy đến hỏi:"Cụ ơi, có chuyện gì thế ạ!"