Tổng Tài Bá Đạo Thích Bị Thượng

Chương 1: Đầu thai làm quý phi lót đường

"Có những người đã chết trước cả khi họ ngừng thở"

Khả Vi không nhớ đã thấy câu đó ở đâu, nhưng cô nghĩ, đó có lẽ là câu nói chính xác nhất để chỉ mình.

Khả Vi sinh ra trong một gia tộc có truyền thống lịch sử hơn hai trăm năm, một gia tộc tài phiệt. Thiết nghĩ, cuộc sống của cô sẽ không khác gì hoàng tử công chúa trong phim truyền hình. Nhưng không. Tiền, chung quy là một thứ tàn nhẫn. Để có được nó, con người luôn phải đánh đổi một thứ gì đó.

Trong trường hợp của Khả Vi, đó là tình thân. Cha mẹ quá bận bịu để chăm sóc hai đứa trẻ. Ngay cả mang thai, cũng là thuê người mang thai hộ. Trong gia đình cô, số lần cả nhà ngồi lại cùng ăn cơm cực kì ít. Dù là một đại gia đình, nhưng so với gia đình bình thường còn lạnh nhạt hơn.

Không chỉ có vậy, Khả gia, còn là một gia tộc trọng nam khinh nữ. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao từ khi sinh ra, số phận của Khả Vi trong Khả gia đã định trước là không thể ngóc đầu.

Từ khi biết nhận thức, Khả Vi đã chịu đựng việc luôn phải đứng sau anh trai mình, trở thành cái bóng cho anh ta. Cô học kinh tế, học quản lý, học võ, tất cả là để trợ giúp, bảo hộ anh trai của mình. Cuộc đời cô, từ khi sinh ra đã được định trước.

Khả Vi sống cuộc đời mà cô không hề muốn. Tự vùi dập tài năng của chính mình, tự che lấp mình đi. Sống như một thứ vô tri, sống như một kẻ đã chết. Cô không có mục đích sống, không thể tự tìm niềm vui vì địa vị xã hội, không có tiếng nói trong gia đình. Ngoài tồn tại, cô hoàn toàn không có mục đích gì khác khi được sinh ra trên đời này. Sống và làm việc như một cỗ máy, đó là cuộc đời của Khả Vi.

Hai lăm năm cuộc đời như vậy, phần đời còn lại, chắc hẳn cũng không khác gì. Khả Vi đặt tập tài liệu xuống bàn, sau đó tắt đèn phòng làm việc.

Công ty đã tan tầm từ ba tiếng trước, nhưng cô không quan tâm. Khả Vi một mình đi trên hành lang công ty dài và tối, chỉ có một chút ánh sáng từ những bóng đèn nhỏ trên hành lang và ánh đèn thành phố từ các cửa sổ phả vào. Khả Vi bấm nút chờ thang máy. sau đó chờ đợi.

Thang máy lúc này không có ai sử dụng, rất nhanh đã lên tới tầng 70. Khả Vi bước vào trong, nhấn nút xuống đại sảnh. Khoảnh khắc thang máy đi xuống, Khả Vi biết, cô đã phạm phải sai lầm.

Thang máy không đi xuống như thường lệ, cũng không cho cảm giác lâng lâng tới phát buồn nôn như mọi ngày, mà là cảm giác đang rơi tự do. Tiếng dây cáp chói tai, tiếng bóng đèn chập điện nổ tanh tách, tất cả đều không lọt vào tai Khả Vi. Từ tầng 70 cao 400 mét, thời gian rơi xuống của thang máy chỉ khoảng 15 giây, hoàn toàn không đủ thời gian để làm bất kì điều gì ngoài hoảng sợ và hồi tưởng lại quá khứ sau đó chết trong đau đớn.

Thế nhưng Khả Vi lại phát hiện, đầu óc cô trống rỗng, cảm xúc cũng chỉ có một chút gợn sóng. Hơi hối hận vì ở lại muộn, sợ hãi vì Tử thần đang tiến gần từng giây. Chỉ có vậy thôi.