Năm 23 tuổi, Nhứ Nương thành quả phụ.
Thanh mai trúc mã tướng công Tưởng Tự Chu của nàng qua sông bán đồ vô tình rơi xuống nước bỏ mình, để lại con trai lớn bảy tuổi cùng con gái vẫn còn trong tã lót.
Nhứ Nương còn không kịp thương tâm thì đả kích liền liên tiếp kéo nhau mà đến.
Hành hoá chồng nàng gánh đi bán đều là mua nợ, chẳng may rơi vào trong nước cùng chồng Nhứ Nương, vài vị đại hãn cao lớn vạm vỡ ăn vạ linh đường không đi, thấy Nhứ Nương lớn lên xinh đẹp, suýt nữa đem nàng đè ở trên quan tài, mạnh mẽ cưỡиɠ ɧϊếp.
Nếu không phải bạn tốt Tưởng Tự Chu cùng Trang bộ khoái kịp thời đuổi tới, thay nàng trả hết nợ nần, hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Đem vòng tay bạc, trâm ngọc cùng đồ đáng giá trong nhà thế chấp cho hiệu cầm đồ, Nhứ Nương nhờ bà con làng trên xóm dưới trợ giúp, vất vả đem hậu sự của tướng công lo liệu xong xuôi, hai mẫu đất cằn trong nhà lại không thể làm được.
Nhà giàu trong huyện đang tính xây một biệt viện rộng rãi, nhìn trúng nhà nàng, nhà đó cùng tộc trưởng là một giuộc, khi dễ các nàng cô nhi quả phụ, bạc cất vào túi trưởng thôn, bắp gieo trong đất vừa mới trổ bông bị một nhóm côn đồ hắn mướn tới rút cái sạch sẽ, không bao lâu liền bắt đầu xây gạch đắp tường.
Nhà nàng nghèo, toàn bộ dựa vào hai mẫu đất này sống qua ngày, Nhứ Nương cùng đường, đành phải đánh cược thể diện của mình, dẫn theo con trai, ôm con gái trên tay, quỳ trước cửa nhà tộc trưởng, cầu xin hắn tha cho mình một con đường sống.
Nàng mặc áo tang, không chút phấn son, khóc nhiều đến nỗi một đôi mắt hạnh cũng ửng hồng lên, bộ dáng thanh lệ kiều nhu, dẫn tới rất nhiều anh nông dân nghỉ chân bàng quan, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tộc trưởng không nể mặt mũi trên dưới, trừng mắt nói: “Con đàn bà này không nói đạo lý! Ngươi vốn không phải người Tưởng gia chúng ta, có tư cách gì bá chiếm đất của chúng ta? Đi mau, đi mau!”
Nhứ Nương quỳ sát đất khóc nức nở, con trai Tưởng Tinh Thuần là người tính tình kiên cường, thẳng eo đoan đoan chính chính quỳ, không rên một tiếng.
Đến cuối cùng vẫn là Trang bộ khoái đuổi tới hoà giải cùng tộc trưởng, lo chu toàn trên dưới, từ trong tay tộc trưởng lấy về mười lượng bạc, tự mình đưa Nhứ Nương về nhà.
Nhứ Nương vô cùng cảm kích, bởi vì tướng công đã qua đời có quan hệ rất tốt với Trang bộ khoái, thường đem rượu ở trong nhà ra uống nói chuyện mua vui, cũng gọi hắn theo xưng hô của tướng công: “Trang đại ca, may nhờ huynh hỗ trợ, bằng không chúng ta còn không biết làm sao sống qua ngày đây. Nếu huynh không chê, vào nhà ta ăn bữa cơm xoàng đi?”
Này Trang bộ khoái họ Trang danh Phi Vũ, năm nay 24 tuổi, sinh ra là người lanh lẹ, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, làm việc lại đạo lý rõ ràng, không gian dối lừa người, vì vậy được Huyện thái gia coi trọng.
Nghe vậy, hắn nhìn Nhứ Nương thật sau, liếc mắt một cái.
Đều nói “Người muốn tiếu, một thân hiếu”, nữ tử trước mặt này ăn mặc đồ tang thô sơ, trên đầu cài trâm gắn hoa lụa trắng, trừ cái này ra thì không còn gì, thoạt nhìn so với bộ dáng ôn nhu kính cẩn nghe theo gày xưa càng thêm mê người.
“Cũng tốt, nếu như thế, liền quấy rầy đệ muội.” Trang Phi Vũ sang sảng cười, khom lưng giữ chặt tay nhỏ Tưởng Tinh Thuần, đem bội kiếm bên hông giao cho thằng bé thưởng thức.
Hai thúc cháu ở trong sân đùa nghịch, Nhứ Nương thấy sắc trời đã không còn sớm, vội đi đến bếp nấu cháo, lại từ từ cân nhắc gỡ xuống một khối thịt khô, bỏ vào trong nước ngâm.
Nàng nghe thấy nữ nhi trong lòng ngực phát ra tiếng khóc nỉ non, cởi bỏ vạt áo, một bên cho nhóc uống sữa một bên ngồi xổm trước bếp nhóm lửa.
Nhứ Nương là nông hộ xuất thân bình thường, khi ở nhà mẹ đẻ, trên có ca tỷ dưới có đệ muội, các loại việc đều quen làm, hai bàn tay ngọc mang theo vết chai mỏng, không tính là kiều nộn nhưng da thịt trên người dưỡng rất trắng.
Trang Phi Vũ một bên trêu đùa Tưởng Tinh Thuần, dạy nhóc đứng tấn, một bên xuyên qua nửa cửa sổ trộm liếc Nhứ Nương, thấy cổ áo nàng nửa cởi, lộ ra một mảnh cổ trắng nõn, động tác khảy củi nhóm lửa, thân mình hơi hơi nghiêng tới, mơ hồ có thể thấy được một chút yếm màu hồng nhạt, tuy nhìn không rõ ràng, lại câu nhân vô cùng.
Tiểu nương tử thân kiều thể nhuyễn này trong chuyện giường chiếu cũng không biết là mất hồn ra sao.
Chỉ là nàng vừa mới thủ tiết, tính tình lại nhát gan ngượng ngùng, chỉ sợ không phải thời cơ tốt để động thủ.
“Trang bá bá, làm bộ khoái bổng lộc có nhiều hay không?” Tưởng Tinh Thuần ngửa đầu sùng bái mà nhìn Trang Phi Vũ một thân quan phục, cảm thấy hắn thần khí vô cùng, bất tri bất giác toát ra cảm xúc mình nhất định phải mau lớn lên, “Nếu con lớn chút nữa thì tốt rồi, giống bá bá tiến vào ban sai của huyện nha, kiếm tiền nuôi sống mẹ con cùng muội muội, cũng đỡ nàng phải khóc.”