Bên ngoài cửa sổ truyền đến những tiếng chim hót êm tai. Là tiếng chuông cửa. Là ai tới? Tôi nghi ngờ nhìn về phía Triệu Nghi Hiên.
"Hẳn là bác sĩ."
Hắn kéo chăn mền đắp lên người tôi, đảm bảo rằng tôi không lộ da thịt trần trụi bên ngoài, mới đứng dậy đi mở cửa.
Rất nhanh hắn lại trở về phòng, theo sau là một vị lão tiên sinh diện âu phục giày da. Trông ông không giống bác sĩ, ngược lại giống như một học giả học thức uyên bác đầy mình. Nhưng tôi tin để có thể trở thành bác sĩ Triệu gia, ông nhất định là người có thành tích y học xuất sắc.
"Đây là bác sĩ Từ, là bác sĩ riêng của Triệu gia."
Triệu Nghi Hiên giới thiệu thân phận của ông cho tôi, nhưng không nói rõ thân phận của tôi. Ông hẳn là vị bác sĩ mấy ngày nay đến xem bệnh giúp tôi. Nghĩ đến những vết thương ông nhìn thấy trên người mình, một nỗi xấu hổ mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng, làm tôi thật hận không thể đào một cái hố chui vào.
"Thạch tiểu thư tỉnh rồi? Hôm nay nhìn cô có sức sống hơn nhiều." Bác sĩ Từ đi đến bên giường cười nói với tôi, thần sắc trên mặt rất tự nhiên, tựa hồ không hề nhìn thấy sự bối rối trên mặt tôi.
Tất cả đều là lỗi của hắn! Là hắn hại tôi bẽ mặt trước mặt người khác! Tôi oán hận trừng mắt liếc Triệu Nghi Hiên. Tại sao rõ ràng là hắn làm chuyện đáng xấu hổ, nhưng người cảm thấy mất mặt lại là tôi?
Dường như cảm nhận được ánh mắt mình đang chém hắn, Triệu Nghi Hiện liền đưa mắt sang tôi, lúc nhìn thấy biểu cảm xấu hổ cùng phẫn nộ lẫn lộn trên mặt tôi, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, từ ánh mắt hắn tôi cảm thấy hắn tựa hồ xem tôi là một đứa trẻ cố tình gây sự.
Suy đoán này ngay lập tức khiến tôi rất tức giận, cũng quên mất sự xấu hổ cùng bác sĩ đang chuẩn bị kiểm tra thân thể mình, ánh mắt càng thêm hung ác nhìn về phía hắn.
"Thạch tiểu thư, xin há miệng."
Bác sĩ Từ lên tiếng cắt ngang cái nhìn chằm chằm của tôi đối với Triệu Nghi Hiên.
"Anh.... anh mau ra ngoài......"
Tôi hé miệng, từ cổ họng phát ra thanh âm vỡ vụn, ra lệnh Triệu Nghi Hiên lăn ra khỏi phòng mình. Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy hắn.
Nghe tôi nói, hắn thu hồi nụ cười trên mặt và nhíu mày.
"Đừng nói chuyện, cổ họng em đang tổn thương, giọng nói lại khó nghe như quạ đen."
Anh mới là quạ đen! Tôi cảm giác lửa giận thiêu đốt càng thêm mạnh mẽ. "Ra...... Ra ngoài......"
Tôi cắn răng. Mỗi thanh âm phát ra đều khiến tôi có cảm giác yết hầu truyền đến cơn đau như cắt, nhưng tôi vẫn phát ra âm thanh. Nếu hắn lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi thà đau chết còn hơn.
"Không được nói nữa."
Tựa hồ biết ý nghĩ trong lòng tôi, hắn cuối cùng thỏa hiệp. "Tôi ra cửa."
Nói xong hắn quay người đi ra ngoài, khi đi qua bác sĩ Từ, hắn liền cảnh cáo nhìn ông một cái.
"Ha ha~~ đây lần đầu tôi thấy nhị thiếu gia nghe lời như thế."
Bác sĩ Từ thú vị nhìn bóng lưng hắn rời đi, cười ha hả nói.
"Ông biết bọn hắn lâu chưa?"
Tôi lấy ánh mắt hỏi thăm.
"Tôi là bác sĩ Triệu gia từ khi lão thái gia vẫn còn sống. Có thể nói tôi đã nhìn hai vị thiếu gia bọn hắn cùng lớn lên."
Bác sĩ Từ vừa nói vừa lấy dụng cụ y tế mang theo bên người kiểm tra cho tôi.
Tôi ngoan ngoãn mặc ông khám, động tác của ông cũng cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không làm tôi đau.
"Đã không còn sốt, chỉ cần uống một ngày thuốc là được rồi." Sau khi kiểm tra, ông nói tình trạng của tôi đã tốt hơn nhiều.
"Xong rồi à? Còn những vết thương khác trên người tôi? Không cần kiểm tra sao?"
"Tiểu thư, không phải tôi cố ý ăn bớt ăn xén nguyên liệu gì, các vết thương khác trên người cô tôi thật sự không có biện pháp giúp cô kiểm tra, các thiếu gia uy hϊếp nói nếu như tôi dám nhìn lén thân thể cô, họ sẽ chăm sóc tôi thật tốt"
Ông nhìn ta cười giải thích,
"Nhưng ngày đầu tiên lúc cô hôn mê tôi có giúp cô kiểm tra, cô chỉ là có chút tổn thương mô mềm trên cơ thể, không nghiêm trọng lắm, nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không sao."
"Hôm đó, sau khi nhận được cuộc gọi từ đại thiếu gia, tôi chạy như bay đến kiểm tra cho cô trong tình trạng hôn mê, tôi thật sự bao giờ nhìn thấy biểu lộ đó trên mặt thiếu gia bọn họ trước đây. Lúc nhỏ bọn hắn ở cùng lão thái gia trong biệt thự, cách giáo dục của lão thái gia khiến bọn hắn từ nhỏ đã rất ổn trọng và trưởng thành, chính vì vậy mọi người cũng quên mất bọn hắn kỳ thật vẫn chỉ là hai đứa trẻ vị thành niên, thậm chí một chút biểu hiện của bọn hắn đôi khi lại khiến người trưởng thành cảm thấy lo lắng và sợ hãi, nhưng ngày đó biểu hiện thất thổ kinh hoàng trên mặt cả hai lộ ra mười phần sợ hãi lại rất phù hợp độ tuổi bọn hắn. Tôi nghĩ nếu lúc đó tôi tuyên bố cô mất, bọn hắn chắc chắn sẽ gϊếŧ tôi tại chỗ, rồi tự sát."
Nhớ lại tình cảnh cùng ngày, bác sĩ Từ tựa hồ cảm thấy rất thú vị, liền cười khẽ.
Tuy nhiên tôi lại chẳng thấy buồn cười chút nào, nghe xong những lời ông nói, từ đáy lòng mình lại dâng lên một xúc cảm lạ lẫm. Đó không phải thương tiếc, đồng tình, cũng không phải căm hận, phẫn nộ. Nó xa lạ mà khắc sâu như vậy.
"Tốt, Thạch tiểu thư, hôm nay như vậy là xong, tôi cũng phải nhanh ra ngoài, nếu không nhị thiếu gia sẽ cho rằng tôi lại làm chuyện xấu trong phòng cô."
Bác sĩ Từ hài hước nháy mắt mấy cái sau đó mang theo dụng cụ y tế rời đi.
Tôi đắm chìm trong xúc động trước những lời kể của ông, đến nỗi không hề chú ý ông đã rời khỏi.
Một đôi song sinh mới đầy 16 tuổi đã hiểu thế nào là yêu sao? Bọn họ sẽ có tình cảm mãnh liệt chân thành tha thiết như vậy sao? Tôi thật sự không rõ.......
Trong mấy ngày qua tôi vẫn cho rằng mọi thứ bọn hắn làm chỉ là sự xúc động nhất thời của hai cậu bé tuổi dậy thì, rằng có một ngày bọn hắn sẽ lớn lên, sẽ quên đi tất cả cảm giác mà hiện tại bọn hắn cho rằng đó là tình yêu, và sẽ cảm thấy hối hận vì những gì bọn hắn đã làm, sẽ trả lại cuộc sống yên tĩnh và tự do cho tôi, và chúng tôi sẽ thành hai đường thẳng song song vĩnh viễn cũng không giao nhau.
Nhưng hiện tại tôi không chắc lắm.
Rốt cuộc tương lai chúng tôi sẽ như thế nào?