Lần đầu nếm thử vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ trên đầu khấc, nàng thấy nó hơi bùi và khá chát. Đến khi cảm thấy miệng hơi đau mà hắn còn chưa bắn, nàng định dừng lại.
Bỗng có lực gì đó ấn đầu nàng xuống, làm côn ŧᏂịŧ đâm thẳng nguyên cây vào trong vòm họng nàng.
Sức lực ấn đầu nàng nhẹ đi, tưởng thoát rồi nàng cố ngẩng đầu lên. Lại một lần nữa, hắn ấn mạnh đầu nàng xuống.
Cứ liên tục như vậy cho đến khi hắn ấn đầu nàng xuống thật lâu rồi bắn tinh thật nhiều vào trong đó.
Nàng tránh thoát bàn tay hắn, rồi ôm cổ họng ho khụ khụ, hầu hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào đều bị nàng nuốt xuống, số còn lại thừa lúc này mà chảy ra khóe miệng.
Tên này không phải bị trúng thuốc mê sao?!
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, kéo lê nàng lên chiếc giường rơm. Nàng cố giãy giụa tránh thoát nhưng cơ bắp rắn chắc kia không cho phép điều đó.
Một tay hắn giữ chặt hai tay nàng ở trên đầu, tay còn lại thì xé đi y phục của nàng, bộ đồ của nàng đã rách rưới giờ thì trở nên rách toạc .
Một chân hắn để ở giữa cố gắng tách chân nàng ra, sau khi xé toạc đi y phục của nàng, tay còn lại đi xuống giữ chặt một đùi của nàng. Nàng cố gắng khép hai đùi lại, nhưng hắn quá mạnh, nàng không thể.
Không đợi nàng kịp suy nghĩ cách, côn ŧᏂịŧ của hắn chọc thẳng vào huyệt nhỏ của nàng, một lần là đâm nguyên cây.
Cơ thể này không phải là lần đầu, lại dễ ướt, vừa nãy nàng cũng hứng nên ở dưới chảy một dòng dâʍ ɖị©ɧ dọc theo bắp đùi.
Nhưng nàng lại là lần đầu, bị đâm vào bất ngờ, nàng vô thức siết chặt lại. Cơ bắp hắn lên xuống, hô hấp dồn dập, phát ra vài tiếng hừ hừ nhưng dưới hông lại dùng sức đẩy ra đẩy vào nhanh hơn.
Theo từng nhịp hông của hắn, có một dòng điện giật nhẹ truyền từ âʍ ɦộ ra khắp cơ thể.
"Á a a… A… Đừng… Dừng lại… Đi… Ưm… A a… A a…"
Hắn làm như không nghe thấy. Túy Trân cố gắng kêu hắn dừng lại nhưng giờ nàng chỉ phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng mà hắn lại lấy điều đó làm động lực càng thúc hông mạnh hơn.
Giờ nàng mới nhận ra, hắn không phải bị trúng thuốc mê, mà là xuân dược!
Ở bên ngoài, tên đô con và tên còn lại đứng gần đó. Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ và tiếng bạch bạch liên tục phát ra trong miếu, cảm thấy mình đã xong việc.
"Nói bá tánh xung quanh nghe thấy gì cũng không được lại gần. Sáng mốt, chúng ta lại tới kiểm tra."
Lại là chất giọng nhỏ thó thé đó: "Dạ, dạ."
Hắn nâng hông nàng lên cao, hai tay banh rộng đùi, do trúng xuân dược nên chỉ biết dùng lực đâm thọc côn ŧᏂịŧ vào sâu tận tử ©υиɠ.
Làm sao mà nàng chịu được những điều này, cơ thể này là kỹ nữ nên rất nhạy cảm, chỉ cần nhẹ nhàng thọc vào rút ra là nàng tê dại đến tột cùng rồi. Mà hắn lại đâm vào nơi sâu nhất của nàng, mở ra miệng tử ©υиɠ, thì càng sướиɠ không nói nên lời.
"Á… Ưm… A a… Sâu… quá rồi… Á… Ưm… Chậm… Một chút… Ha a…"
Càng nói, hắn càng ra vào nhanh hơn.
Giống một cái máy không biết mệt mỏi là gì, mà đưa đẩy hông như muốn đâm chết nàng.
Dần dần, sự sung sướиɠ chiếm toàn bộ tâm trí nàng. Nàng bỏ cuộc, không giãy giụa nữa, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, nàng chỉ biết thì ra bị dươиɠ ѵậŧ đâm vào là cảm giác như thế này.
Gương mặt nàng dần trở nên đê mê, dưới hông bắt đầu nhịp theo từng nhịp ra vào của hắn.
"Ưm… Sướиɠ… quá rồi… Ha… A a… Nhanh lên… một chút… Á a… Ưm… A… A a…"
Lần này, hình như nàng nói ra được điều hắn muốn nên hắn không giả điếc nữa, hắn thúc mông vào sâu và mạnh hơn.