Sau Khi "Tự Sướng", Tôi Gặp Được Hệ Thống Xuyên Nhanh

Chương 1

Ánh đèn sáng xanh của màn hình máy tính nổi bật rõ trong căn phòng tối om. Căn phòng không có cửa sổ, cửa phòng lại đóng kín, đồ đạc quăng bừa bãi lung tung dưới đất.

Không chỉ có những lon bia vung vãi, những quyển truyện, sách báo nằm lăn lóc dưới đất mà còn những đồ dùng cá nhân như áo ngực, qυầи ɭóŧ,... cũng quăng bừa bãi không kém.

Nhưng người trong phòng lại không quan tâm đến xung quanh, cô chăm chú nhìn thẳng vào màn hình.

Máy tính đang chiếu biểu cảm say mê của người phụ nữ lúc làʍ t̠ìиɦ.

Người đàn ông hung hăng đưa đẩy hông như thú vật lâu ngày chưa gặp giống cái. Dươиɠ ѵậŧ thô to của người đàn ông đâm thật mạnh khiến người phụ nữ nằm dưới sung sướиɠ thét lên một tiếng.

Cùng lúc đó, tay cô gái ngồi trước màn hình cũng ra ra vào vào âʍ ɦộ nhanh hơn. Tay còn lại cũng không rảnh, hết xoa bóp bầu vυ', lại nhéo mạnh núʍ ѵú.

Cô nhìn chằm chằm vào dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông trong màn hình, cũng muốn mình bị người đàn ông vừa đẹp trai vừa to làm cô thật mạnh thật sướиɠ như vậy.

Nhìn người phụ nữ trong màn hình lại tưởng tượng ra dáng vẻ của mình khi bị người đàn ông này chơi.

Anh ta banh rộng chân cô gái trong màn hình ra, cô cũng vô thức mà tự banh rộng chân ra.

Anh ta lật úp người cô gái lại đâm thọc mạnh hơn, cô cũng vô thức mà thọc tay nhanh hơn.

Anh ta vỗ mông cô gái, cô cũng vô thức coi như anh ta vỗ mông mình làm cho cô hứng tình hơn.

Cô cứ nhìn say mê màn hình như vậy thật lâu, nhưng hai tay vẫn không ngừng nghỉ.

Cho đến khi người đàn ông trong màn hình đâm một phát thật sâu rồi xuất tinh vào trong người cô gái, cô cũng lêи đỉиɦ theo người đàn ông. Hai người cách nhau một màn hình nhưng cứ ngỡ là đang làʍ t̠ìиɦ chung với nhau.

Lúc lêи đỉиɦ, đôi mắt cô thẫn thờ vô định nhìn vào không trung, cô cứ ngồi ngẩng đầu nhìn trời như vậy cho đến khi tận hưởng hết dư vị của sự sung sướиɠ.

Sau khi thủ da^ʍ xong, cô mới thấy xấu hổ vì những gì mình vừa làm, vội vàng tắt Tab ẩn danh, vệ sinh sạch sẽ, mặc quần áo lại gọn gàng rồi dọn đống nước mà cô vừa ra lúc nãy.

Cô không xứng đáng với 12 tấm bằng khen học sinh giỏi và tấm bằng tốt nghiệp đại học loại khá. Cô cảm thấy tội lỗi với tổ tiên, dòng họ, cha mẹ, thầy cô và cô dì chú bác đã khen ngợi cô hết lời!

Nay là chủ nhật nên cô thường giải tỏa căng thẳng sau một tuần làm việc vất vả bằng cách thủ da^ʍ. Ai mà chẳng thủ da^ʍ? Dù sao cô cũng chỉ là người bình thường thôi.

Dọn sạch những chai bia và báo giấy linh tinh trong phòng, xếp những quyển truyện, quyển sách lên kệ ngăn nắp. Cô mang áo khoác rồi đem bịch rác ra ngoài để tối người thu gom rác tới lấy.

Vừa ra cửa, bác hàng xóm đã chào hỏi cô: "Cháu đang đi quăng rác đấy hả Túy Trân?".

Cô cũng thân thiện, mỉm cười trả lời lại: "Vâng ạ."

Rồi hai người gật đầu chào nhau rồi tự ai nấy rời đi theo hai hướng.

Quăng rác xong, cô lại trở về căn chung cư của mình, lúc này một bưu kiện được đặt ở trước cửa cô.

Cô cầm lên coi thông tin giao hàng, thì thấy tên cô_ Diệp Túy Trân. Bên dưới chỗ sản phẩm được giao là: "Bộ dụng cụ đồ chơi tìиɧ ɖu͙© bản mới nhất năm nay."

Cô chửi ra tiếng: "Má nó, đã bảo gạch đen tên sản phẩm mà cái shop rác rưởi. May mình chuyển khoản trước với đi quăng rác, không thì chắc chui bằng lỗ chó ra nhận hàng."

Cô như tội phạm giấu ma túy mà lén lút đem cái bưu kiện vào phòng trọ. Cô để bưu kiện ở trên bàn, nghĩ nghĩ để tối xài thử, có gì thử mùi hàng mới bóc luôn.

Cơm nước xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ, cô cầm bưu kiện, ngồi lên trên giường.

Đầu tóc mới sấy còn hơi ẩm chưa khô, rũ rượi trên hai vai cô. Ngoại hình cô bình thường, học cũng bình thường, nói chung cái gì cũng tầm thường như người bình thường.

Vừa tốt nghiệp đại học, cô đã được nhận vào công ty khá lớn. Đến nay cô 28 tuổi, đã cống hiến mình cho tư bản được 6 năm.

Tài sản duy nhất sau 6 năm của cô chỉ là một căn chung cư ở hơi xa trung tâm thành phố. Vì cống hiến mình cho tư bản không ngừng nghỉ nên đến nay cô vẫn chưa có một người bạn trai nào để phá trinh.

Cô bí bách lắm mới nghiện thủ da^ʍ để giảm căng thẳng. Nhiều người bảo cô nên lựa người làʍ t̠ìиɦ một đêm để phá trinh nhưng cô không dám.

Cô sợ mình sẽ đi vào con đường tệ nạn, sợ người thân hay người quen biết, với cả sợ người làʍ t̠ìиɦ một đêm với cô không đẹp trai hay nhiễm các loại bệnh qua đường tìиɧ ɖu͙©.

Vậy nên cô bí bách lắm mới đến đường cùng!

Kẹp đồ kẹp ngực lên hai núm. Cô không biết có sướиɠ hay không, nhưng mà thấy trên mấy clip họ thường sử dụng.

Khi kẹp vào chỉ thấy hơi đau, lúc di chuyển rát cả hai núm. Lấy máʏ яυиɠ đút vào âʍ ɦộ, rồi chọc gậy thủ da^ʍ vào c̠úc̠ Ꮒσα.

Nay cô định thử hết luôn, xem như thế nào!

Tay cô cầm máʏ яυиɠ cảm âm để ngay hạt le rồi trượt lên độ rung mạnh nhất. Tay còn lại không rảnh mà đi bật hết tất cả công tắc của dụng cụ lên cao nhất.

"Á… Á a… Ưm… Á… Mạnh… quá rồi… Á a… Ưm…"

Tiếng thở dốc, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ tràn ngập khắp căn phòng.

Cô gái ưỡn ngực, cả người cong lên, banh rộng hai chân nằm ở trên giường.

Chiếc máʏ яυиɠ liên tục rung lắc mạnh mẽ như mất khống chế, gậy thủ da^ʍ như chiếc máy khoan, cứ liên tục rung mạnh và đâm sau vào trong.

Máʏ яυиɠ cảm âm như chiếc lưỡi cứ liếʍ rồi mυ'ŧ hạt le, không chừa một kẽ hở. Trên ngực, còn có hai đồ kẹp núm, nó không làm giảm đi sự sung sướиɠ vì cơn đau, trái lại một chút đau đớn đó làm cô tỉnh táo hơn và đón nhận sự sung sướиɠ cứ lao đến.

Sự sung sướиɠ ập đến quá nhanh, Túy Trân chịu không có nổi. Cô liên tục thở dốc, rêи ɾỉ, tay bấu vào ga giường, ưỡn ngực cong người. Giờ cô chỉ biết rêи ɾỉ chờ nó kết thúc mà thôi.

"Ha… Á a… Ưʍ... Ưm… Ư… Nhanh… quá… Ưm a… Chịu… không… nổi…"

Cô lấy hai cái kẹp trên ngực ra, rồi hai tay tự xoa nắn bầu vυ'. Hết xoa rồi lại nhéo, bóp nó thành nhiều hình dạng.

Hai núʍ ѵú đỏ hồng như kẹo vị dâu, đứng thẳng lên nhưng cô không thương xót mà liên tục chà đạp nó.

"Á a… Ưm… Sướиɠ quá… Sắp ra rồi… Ưm… Ư… Á… Á a a!"

Khi có đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, cô lêи đỉиɦ nhanh hơn bình thường.

Trong một phút giây tỉnh táo, cô nhanh chóng lấy hết dụng cụ ra khỏi người. Nếu không cô cứ như vậy mà lêи đỉиɦ liên tục cho đến khi mấy thứ đó hết pin mất.

Sau khi cao trào, mặc kệ dòng nước da^ʍ đang chảy thành vũng xuống giường hay tiếng mấy cái đồ chơi vẫn đang chạy.

Cô cứ nằm banh chân ra, nhìn bần thần lên không trung cảm nhận dư vị sau khi lêи đỉиɦ như mọi lần.

Nhưng lần này thật kì lạ, cô thủ da^ʍ sướиɠ quá mà gặp ảo giác hả ta? Sao lại có tên cô trên cái bảng màu xanh xanh trong suốt như trong phim viễn tưởng nhỉ?

Cô thầm nghĩ chắc do hôm nay thủ da^ʍ nhiều quá nên bị tụt đường huyết rồi gặp ảo giác thôi, nhắm mắt lại lát nữa sẽ tự biến mất.

Nhưng sau khi nhắm mắt, một giọng nói máy móc lại phát ra trong đầu cô.

[ Xin chào, người bạn nhỏ, tôi là Hệ Thống số hiệu 419, rất vui được gặp bạn. Mong bạn có thể kí hợp đồng làm đối tác tích lũy năng lượng cứu giúp hành tinh ADP0369 của chúng tôi. Để đổi lại, sau khi hết hợp đồng, chúng tôi sẽ đưa bạn về lại đúng khoảng thời gian bạn kí kết với chúng tôi, tăng độ hoàn thiện cơ thể và thực hiện một điều ước của bạn. Bạn có muốn làm đối tác với chúng tôi không?]

Túy Trân đặt bàn tay lên trán. Cô bất lực nói: "Được rồi, được rồi, mình bị điên rồi, đi uống nước tí thôi."

[ …Loading… Đây là câu nói đồng ý của người Trái Đất, hệ thống sẽ tự coi là bạn đã chấp nhận làm đối tác.]

[ Chuẩn bị xuyên không. 3… 2… 1]

Cô đang khỏa thân đứng trước tủ lạnh, cầm bình nước tu một hơi. Nhưng chưa uống xong thì cô biến mất.

"Bộp!" Bình nước rơi từ trên cao xuống dưới đất, nước văng tung tóe, ướt cả sàn.

Căn phòng vừa nãy tràn ngập tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, giờ đã lặng im, không có một bóng người.

Chỉ có vũng nước trên giường, tiếng chạy xè xè của máy đồ chơi và chai nước bị đổ ở trên sàn, chứng minh là vừa mới có người ở đây.