Trần Hương vừa uống rượu, đầu óc vốn đã mơ hồ, vừa trải qua một lần cao trào, ý thức dần đi vào cơn mê, nghe thấy anh nói, cúi đầu nhìn vật trước mắt.
Cây gậy dài màu tím đen, trông thật dữ tợn.
Cô há miệng thở dốc, kề sát vào, duỗi đầu lưỡi liếʍ rất nhẹ.
Hơi thở Liêu Thuân nặng nề, giọng khàn khàn: "Há miệng, ăn hết vào đi."
Trần Hương nghe lời làm theo, há miệng, cho đồ vật đó vào miệng, nhưng miệng cô rất cạn, ăn vào được một nửa thì dừng lại, không vào được nữa.
Liêu Thuân chế trụ ót cô, đẩy hông đưa thứ đó vào khoang miệng: "Thật con mẹ nó sướиɠ quá."
Khoang miệng cô rất mềm mại, khi thọc vào, miệng cô theo bản năng hút vào, Liêu Thuân bị hút vào vài lần, không nhịn được hướng vào trong cắm, của anh quá dài, vẫn còn thừa hơn một nửa ở bên ngoài, Trần Hương cũng không chịu nổi, nước mắt đáng thương chảy ra, sau cùng đọng lại trên mặt, miệng nói không nên lời, chỉ nức nở khóc.
Liêu Thuân nắm tóc cô, hướng trong cổ họng thọc vào mười mấy lần, Trần Hương khóc lên, tiếng khóc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính dục của anh, buông tóc cô ra, đem người xoay lại đè ở trên giường, ở cửa động sượt qua sượt lại vài cái, rồi đi thẳng vào trong.
Trần Hương bị cắm đến trướng, cả người cô run lên, bị anh thọc vào đến xương cốt cũng nhũn ra, hai tay vô lực bắt lấy khăn trải giường, đầu như trống tỏi mà lay động theo nhịp điệu của anh: "Ưm ưʍ..."
Liêu Thuân ôm gọn chân cô vào trong ngực, hướng vào hạ thân cô mà đẩy mạnh hông vào mấy trăm lần, ván giường bị động tác của anh kêu kẽo cà kẽo kẹt.
"Huyệt nhỏ sướиɠ không hả?" Anh vừa đẩy vừa hỏi: "Hửm, cây gậy lớn này làm em sướиɠ không?"
"Sướиɠ..." Ý thức Trần Hương trở nên hỗn độn, miệng cô không khóc thì cũng rên, bị kɧoáı ©ảʍ đánh sâu khiến cô gần như sắp hỏng rồi, cơ thể cô lúc đi lên lúc lại đi xuống, bụng nhỏ bị làm đến co rút, cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu một tiếng, bụng kịch liệt run rẩy.
Liêu Thuân đổi tư thế, đem cô quỳ ghé vào giường, còn anh đứng dưới giường, một tay nắm tóc cô, một tay nắm bả vai cô, đem cả người cô dồn về sau, hông lại dùng lực cắm tới.
Của anh nhiều lần cắm đến miệng tử ©υиɠ, rút ra rồi mạnh mẽ đi vào, cứ vài lần, huyệt non đã bị anh đâm đến nước chảy đầm đìa, dâʍ ŧᏂủy̠ phun tung tóe dọc theo đùi Trần Hương đáp xuống.
Kɧoáı ©ảʍ quá sâu, trong lúc làm Trần Hương đều thét chói tai khóc lóc, giọng nói bị đứt quãng, chỉ còn lại tiếng bạch bạch của vận động kịch liệt.
Liêu Thuân đâm một hồi, Trần Hương đã lêи đỉиɦ, huyệt nhỏ co rút lại, tầng tầng lớp lớp thịt non xoắn chặt dươиɠ ѵậŧ thô dài đang trong cơ thể, Liêu Thuân bị cô kẹp đến da đầu tê dại, anh rủa thầm một tiếng, hai tay bắt thịt mông trắng nõn, gầm nhẹ hướng vào trong huyệt đẩy mấy chục lần, lúc này mới rút ra bắn tinh.
Trên khăn trải giường ướt một mảnh, thân thể Trần Hương còn run, trong huyệt còn chảy ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠.
Liêu Thuân ôm người đến toilet, tắm rửa cho cô.
Cả người Trần Hương mềm nhũn, Liêu Thuân để cô ngồi trên thành bồn tắm, cô liền trượt dần xuống nền gạch sứ, anh nhanh chóng duỗi tay vớt cô lại, gọn trong khuỷu tay mình, làm da trắng bóc muốn phát sáng của cô dường như muốn sấn qua màu đồng trên khuỷu tay anh.
Liêu Thuân xoa xoa hai vυ' cô, nghe cô nức nở kêu đau, giọng anh dịu xuống: "Tắm rửa cho em."
Trần Hương đại khái hiểu anh nói, khi Liêu Thuân ôm cô về giường, mềm giọng nói còn chưa có đánh răng.
Liêu Thuân tìm cho cô bàn chải đánh răng mới, cả người cô đứng không vững, Liêu Thuân kéo cô vào trong ngực mình, như hầu hạ tổ tông mà giúp cô đánh răng, cuối cùng hôn lên môi chúm chím: "Được rồi, thơm tho nhé."
Trần Hương híp mắt cười.
Lòng Liêu Thuân mềm xuống khi thấy cô cười, tìm khăn lông bọc cô lại ôm đến bên giường, trước khi đi lại hôn mặt cô.