Liêu Thuân vừa thả Trần Hương, điện thoại đã reo lên.
Câu lạc bộ đông người, kéo theo công việc cũng nhiều, từ ngày hôm qua anh đột nhiên chạy lấy người, tới hôm nay cũng không thấy bóng dáng, giám đốc Phó gọi điện thoại hỏi anh bao giờ trở về, ngày mai có đi tập huấn hay không.
Liêu Thuân có quy tắc là, mỗi tháng sẽ dành ra một ngày để đi dã ngoại tập huấn, nói là dã ngoại vậy thôi, nhưng đó là bò đi leo núi, rồi chạy lại trở về.
Không sai, xuất phát bằng xe buýt leo núi, sau đó chạy về nhà, ai về tới trước, có thể hưởng một vé đi khách sạn 5 sao với bữa tối xa hoa, phương diện ăn uống này Liêu Thuân cũng không kì kèo với học viên, thức ăn đều là đầu bếp khách sạn làm, yêu cầu của anh rất cao, cao cấp 5 sao cũng không thỏa mãn yêu cầu ăn uống của anh, cho nên, anh thường xuyên ra ngoài tìm người đứng bếp, thường xuyên vì một bữa ăn mà đi sang tới tỉnh khác, vài ngày mới trở về.
Giám đốc Phó nghĩ rằng Liêu Thuân tới nơi khác, gọi điện thoại xác nhận một chút xem mai anh có trở về hay không.
Liêu Thuân nói sẽ trở về, đêm nay còn có thể tìm được, xác định ngày mai có thể tham gia tập huấn học viên, anh nên trở về.
Trong thành phố anh có một căn hộ, ngày thường không hay ở mấy, đều ở lại trong câu lạc bộ, cửa bảo vệ thấy anh thì hơi bất ngờ, nhìn cô gái trong l*иg ngực anh thì càng bất ngờ hơn.
Liêu Thuân đem Trần Hương ôm vào trong phòng, trước khi đi, anh nhịn không được hôn lên môi cô: "Chờ tôi trở về."
Trần Hương mềm mại hỏi: "...Anh có việc gì sao?"
Khi cô thốt ra, Liêu Thuân chuẩn bị ra tới cửa liền cảm thấy có gì đó kéo ngược mình lại, anh đè cô xuống, hôn hôn: "Làm xong rồi đi."
Trần Hương vừa uống rượu, thân hình mềm nhũn như nước, bị anh hôn, cô rầm rì, hai tay nhỏ để trước ngực anh, mềm mại đẩy anh ra: "Đau...Ưʍ..."
Hàm râu thô cứng cọ xát môi rất đau.
Liêu Thuân cởϊ áσ sơ mi cho cô, thở hổn hển hôn lên cổ, một đường xuống dưới, lột áo ngực cô ra, ngậm lấy bầu vυ' mềm mại như bông, trắng như đậu hũ, bầu vυ' bị anh ăn vào rồi lại nhả ra, nguyên hàm răng bao trọn lấy, ma sát mấy lần, liền nghe Trần Hương nức nở.
"Thoải mái không hả?" Một tay anh xoa xoa cả một bên đồi, một tay đi xuống, đốt lửa trên người cô, núʍ ѵú trong miệng không ngừng mυ'ŧ rồi hút, âm thanh chụt chụt tấm tắc.
Cẳng chân Trần Hương vẫn để trên giường, hai tay luồng vô tóc anh, cổ họng mơ hồ kêu: "Ưʍ...nhẹ thôi...đau..."
Cô càng kêu, nơi nào đó của Liêu Thuân càng cứng đau, anh cởϊ qυầи mình ra, bắt lấy tay Trần Hương ấn lên của mình: "Xoa nó đi."
Trần Hương không muốn, đồ vật kia căng cứng, cô không muốn đυ.ng vào.
Liêu Thuân cắn núʍ ѵú kéo dài ra, ngón trỏ tay kia đặt trên núʍ ѵú mà khảy khảy, Trần Hương nức nở một tiếng, tay vô ý mà nắm chặt của anh, Liêu Thuân bị nắm đến thoải mái, hút rồi liếʍ đầṳ ѵú cô, rồi dọc theo bụng nhỏ hôn xuống nơi riêng tư, qυầи ɭóŧ bị kéo xuống, hai chân tách ra đến tận cùng, cúi đầu, dán vào môi âʍ ɦộ non mềm, mồm to ngậm lấy rồi mυ'ŧ vào.
"A..." Thân hình Trần Hương bị ghim chặt, cả người được đốt lửa, đôi tay bắt lấy khăn trải giường dưới thân, trong cổ họng phát ra tiếng khóc như rêи ɾỉ: "A...Ha...A..."
Liêu Thuân ngậm lấy viên thịt đỏ bừng, mυ'ŧ vào thật mạnh, được một lát, mắt Trần Hương lóe sáng, đầu lưỡi anh đâm thọc lối vào mấy chục lần, râu thô cứng kề sát thịt viên cọ cọ, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc thịt viên, eo bụng Trần Hương run lên, một luồng nước bên trong chảy ra.
Liêu Thuân bò lên giường, đem Trần Hương tới ôm vào trong ngực, di chuyển đầu cô xuống dưới, một đường xuống chỗ đó của mình, thô giọng nói: "Ăn vào đi."