Trùng Sinh Trước Khi Phu Quân Đăng Cơ

Chương 5

Nếu như ngộ nhỡ thì sao?

Nửa đêm, Triệu Cẩu Nhi bò vào trong viện tử nhà người ta, lén trộm một bộ xiêm y chỉnh tề, nhảy vào trong nước sông lạnh lẽo gột sạch bùn nhơ trên người. Ngày hôm sau, một thanh niên tuấn tú sạch sẽ ngăn nắp bước lên lôi đài.

Triệu Cẩu Nhi chỉ biết kỹ năng mèo ba chân đương nhiên đã bị Diệp đại tiểu thư đánh ngã mấy lần. Dù sao, khi đó hắn vẫn còn chưa được Diệp đại tiểu thư đích thân truyền lại thương pháp của Diệp gia.

Ngay vào lúc hắn nằm sấp trên lôi đài cảm thấy tỉnh mộng, Diệp đại tiểu thư lại nhấc hắn lên: "Được, chọn ngươi vậy."

Dưới đài xôn xao một trận.

Đương nhiên, các nam nhân đánh lôi đài thua trước đó không phục.

Diệp đại tiểu thư vàng thật không sợ lửa: "Ta chiêu thân bằng cách đánh lôi đài, ta không nói nhất định phải đánh thắng ta."

"Ta tuyển chồng, ta không tuyển võ sư!"

"Tướng mạo hắn đẹp!"

Đúng vậy, hoàn toàn không có đôi mắt tinh tường nhìn được nhân tài gì đó.

Diệp đại tiểu thư chọn trúng hắn, chẳng qua chỉ vì trông hắn xinh đẹp mà thôi.

Bởi vì nàng một thân nữ nhi thừa kế Diệp gia bảo, cần ngồi cửa tuyển chồng.

Bởi vì nàng muốn tìm một nam nhân không có bối cảnh, không có năng lực ngấp nghé thôn tính Diệp gia bảo.

Nàng còn muốn nam nhân này phải ưa nhìn, dù sao cũng là người bên gối mà.

Bởi vì mọi thứ của hắn đều phù hợp với tất cả yêu cầu của nàng.

Chẳng qua là lúc đó Diệp đại tiểu thư cũng không ngờ, bắt đầu từ hôm nay, nam nhân này đã dùng Diệp gia bảo để đạt được cuộc đời của mình.

Hoàng Đế rời đi với sự chật vật.

Diệp Toái Kim nhìn bóng lưng của hắn rồi nhếch môi, nhưng không thể nào cười được.

Cuộc đối thoại lúc nãy đã rút cạn sức lực của nàng.

Nàng chán nản nằm xuống, để mặc cho sức sống của mình từ từ rút cạn.

Trong mông lung, nàng lại trông thấy Đoạn Cẩm.

Nam nhân khoảng ba mươi tuổi, công trạng hiển hách, quyền cao chức trọng, lại cúi người xuống, chạm trán vào trân châu trên mũi giày của nàng.

"Chủ nhân, A Cẩm phải xuất trận rồi."

"Lần đi này, chưa chắc có thể về, chủ nhân phải bảo trọng."

"Ngô thị đã mang thai, nếu như ta không về được, xin chủ nhân giải quyết nhé."

...

...

Đợi đã, y nói cái gì?

Y nói "giải quyết"?

Lúc đương thời, nàng phải lo nghĩ quá nhiều việc.

Nàng phải tranh lương thảo, tranh biên chế và trang bị quân sự, tranh quá nhiều thứ cho y ở trên triều đình.

Trong quá nhiều chuyện thế này, một nữ tử không có danh phận và địa vị như Ngô thị thực sự không đáng kể. Nàng chỉ một lòng nghĩ đến an nguy của y, không màng đến gì nữa cả?

Diệp Toái Kim đột nhiên tỉnh táo lại, không biết nàng ngủ bao lâu, hoặc là đã ngất đi bao lâu, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.