Nuông Chiều (Sản Nhũ)

Chương 2: Cắm ngón tay vào

Nghĩ đến đây, Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy chân có chút nhũn ra, dưới thân cũng đang có thứ gì đó từ từ chảy ra.

Cô nhanh chóng kẹp chặt chân lại, thiếu nữ chột dạ liếc mắt nhìn phòng tắm.

Người trong phòng tắm không có động tĩnh gì, không biết Thẩm Ngôn đang làm gì trong đó.

Một lát sau, Thẩm Ngôn bước ra lại khôi phục dáng vẻ thanh lãnh của ngày thường, không ai có thể tưởng tượng nổi đây là người vừa rồi còn chôn mặt ở vυ' cô.

Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Sơ Hạ, Thẩm Ngôn liền biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh lại không biểu hiện điều gì ra ngoài.

Anh cầm lấy áo khoác bị ném trên sàn, trước khi đi, anh còn quay đầu liếc nhìn cô một cái.

“Ừm... Có lẽ cái đó hẳn là có thể kéo dài đến sáng mai, em đừng tùy tiện tự vắt sữa, để ngày mai anh sang nhà em sớm, giúp em hút sữa xong chúng ta lại đến trường.”

Sơ Hạ gật đầu lia lịa, cô nghiêng mặt sang một bên không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Thẩm Ngôn không nói thêm gì nữa, anh xoay người ra ngoài, trong chớp mắt thiếu niên lại biến thành dáng vẻ con nhà người ta người gặp người thích.

“Sao Ngôn Ngôn không ngồi thêm một lát nữa?”

“Nhà cháu còn có chút việc ạ, cháu chào dì.”

“À đúng rồi, ngày mai có lẽ dì phải đi công tác một tháng, cháu giúp dì nhìn Hạ Hạ với nhé, đừng để con bé ngủ quên đi học muộn.”

“Được ạ, sáng mai cháu sẽ sang gọi em ấy đi học.”

Nói xong, Thẩm Ngôn liền xoay người rời khỏi nhà Sơ Hạ.

Bên ngoài đã là một mảnh đen nhánh, trên bầu trời đen điểm xuyết đầy sao, anh hít thật sâu một hơi.

Thiếu niên nghiền ngẫm hai chữ ‘tiết sữa’ trong đầu, lại nghĩ đến một tháng mẹ Sơ Hạ đi công tác, khóe miệng anh

khẽ cong lên.

Thẩm Ngôn và Sơ Hạ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hơn nữa ba mẹ hai nhà cũng đã quen biết từ bậc cha chú, thân càng thêm thân, Thẩm Ngôn tất nhiên sẽ có chìa khóa nhà cô.

Ngày hôm sau, anh vừa mới ra cửa liền nhìn thấy Tô Hòa lái xe đi làm.

Anh đến nhà Sơ Hạ, cửa cũng không cần gõ mà trực tiếp mở cửa vào phòng cô.

Cảnh tượng trong dự đoán thiếu nữ vẫn đang ngủ say không xuất hiện.

Vừa bước vào, Thẩm Ngôn liền thấy Sơ Hạ ngồi trên giường, đầu cô gục xuống nhìn phần áo trước ngực bị thấm ướt.

“Lại trướng?”

Sơ Hạ có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, cô mơ màng gật đầu, “Lại chảy ra rồi.”

Thẩm Ngôn đặt cặp ở ghế sô pha, anh ngồi ở mép giường rồi cởϊ áσ cô ra, sau đó trực tiếp ngậm lấy một bên vυ'.

Thiếu niên thực hiện từng bước tuần tự, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng liếʍ láp, cho đến khi hoàn toàn xác nhận Sơ Hạ không cảm thấy khó chịu, anh mới từ từ tăng lớn lực độ mυ'ŧ vào, rất nhanh sữa tươi ấm áp đã chảy vào miệng bị anh nuốt xuống bụng.

“Ưʍ... A~” Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mυ'ŧ núʍ ѵú khiến Sơ Hạ hơi run lên, cô đẩy Thẩm Ngôn một chút.

“Chậm một chút.”

Thẩm Ngôn tất nhiên sẽ không để ý đến lực độ giống như mèo cào của Sơ Hạ, anh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nói, “Còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.”

Nói xong, anh liền chậm rãi đè cô xuống giường nằm.

Sơ Hạ kéo tay Thẩm Ngôn sờ lên một bên vυ' bị vắng vẻ, tay thì ôm chặt chiếc đầu đang chôn trước ngực mình, có lẽ là do quá thoải mái, thiếu nữ tiếp tục mơ màng ngủ say.

Thẩm Ngôn xoa bóp một bên vυ' bị vắng vẻ thành đủ các loại hình dạng, nháy mắt trong căn phòng tràn ngập hương vị sữa tươi, mà trong tay anh cũng là một mảnh dính nhớp.

Tay còn lại của anh cũng không nhàn rỗi, chậm rãi di chuyển đến hoa viên bí mật giữa hai chân Sơ Hạ.

Thẩm Ngôn cực thích môi âʍ ɦộ sạch sẽ không một cọng lông của cô, sờ vừa mềm vừa sướиɠ tay, cần phải bẻ ra mới có thể nhìn thấy âm đế được giấu bên trong.

Anh đẩy nhanh hơn tốc độ mυ'ŧ sữa, sau khi uống sữa xong, anh ngồi thẳng người.

Thiếu niên bẻ hai chân thiếu nữ sang hai bên, cởϊ qυầи lót của cô ra, sau đó anh cúi đầu ngắm nhìn cảnh sắc nơi đó.

Thẩm Ngôn nhẹ nhàng bẻ ra hoa môi non mềm, huyệt khẩu nháy mắt xuất hiện trước mắt anh.

Ánh mắt nóng rực của thiếu niên nhìn chằm chằm lỗ nhỏ trước mắt, tay anh sờ lên huyệt khẩu.

Hoa huyệt tựa như biết có người đang nhìn nó, tay của anh vừa mới dán sát, vài giọt mật dịch liền chảy ra.

Thẩm Ngôn vươn ngón giữa cắm vào lỗ nhỏ kia, mị thịt ấm áp lập tức bao vây lấy ngón tay, bên trong như có vô số

cái miệng nhỏ mυ'ŧ vào khiến anh sướиɠ đến mức da đầu tê dại.

Lúc ngón tay anh rút ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, tiểu huyệt còn đang lưu luyến muốn giữ tay anh lại.