Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn

Chương 35

“Mau lên…”

Con ngươi của Trọng Sắt tối sầm.

Là Tiêu Khinh chủ động, còn hắn chỉ báo ân thôi.

Nghĩ thế, Trọng Sắt có cảm giác cổ họng khô khốc, hắn chầm chậm cởi đai lưng ra, dươиɠ ѵậŧ cực lớn thô to gần như nhảy ra ngoài, thân gậy xanh tím đầy gân xanh quất vào mông thịt mềm mại đẫy đà của Tiêu Khinh, phát ra tiếng vang lớn.

“Ưm…” Có lẽ là Tiêu Khinh nhận ra được điều gì đó, cậu lắc lư cơ thể trong cơn bất an. Ngay sau đó, một vật lớn thô cứng kề sát vào hai chân cậu, ma sát mép cúc huyệt sưng đỏ dính ướt, “Ưm…”

Trơn quá…

Thiếu niên chưa từng làm chuyện giường chiếu, hắn giữa lấy eo Tiêu Khinh, thử đẩy vài cái nhưng đều chỉ ma sát ngoài miệng huyệt.

Hệt như quả táo bị treo lên không trung, Tiêu Khinh chỉ cắn được một chút, cậu còn muốn có nhiều hơn.

Hiển nhiên là Trọng Sắt không có kinh nghiệm, cũng không tìm thấy vị trí, tuy Tiêu Khinh là xử nam, cũng không có kinh nghiệm gì nhưng hơn hắn ở chỗ đã xem phim rồi, bèn gọi hắn lại, ngăn cản hắn làm chuyện vô ích này, “Không… không phải thế…”

Cậu vô thức nhếch môi lộ ra miệng hoa huyệt mà người đàn ông bình thường không thể có được, vừa vuốt ve dươиɠ ѵậŧ phía trước vừa mò mẫm tìm cúc huyệt, đâm ngón tay vào nhè nhẹ, chỉ dẫn Trọng Sắt, “Ở đây… cắm vào đây…”

Đàn ông mà có miệng huyệt như thế sao?

Là do Tiêu Khinh yêu cầu.

Trọng Sắt giữ lấy cái eo mảnh mai, hắn đẩy dươиɠ ѵậŧ vào chỗ nhỏ hẹp kia theo tay Tiêu Khinh, đầu nấm thô to đâm vào bên trong.

“Ưm… a…” Miệng huyệt ở đây chưa từng bị ai chạm vào, cho dù nó ướŧ áŧ không chịu nổi nhưng kích thước thô to hơn cả dươиɠ ѵậŧ của đàn ông bình thường khiến Tiêu Khinh đau đớn giật bắn lên, cậu vô thức từ chối, “Không… đau quá… ta bỏ cuộc, bỏ cuộc…”

Nhưng miệng huyệt chật hẹp kia như hé miệng nhỏ ra, Tiêu Khinh nói không muốn, nó lại cắn chặt lấy qυყ đầυ của Trọng Sắt, thịt mềm nóng ướt mυ'ŧ lên lỗ nhỏ, khiến hắn khó mà kéo ra được.

Cảm giác này rất sung sướиɠ, dù Trọng Sắt có lạnh lùng tới mức nào cũng bị mất kiểm soát vì thái độ đã nghiện mà còn ngại của Tiêu Khinh. Du͙© vọиɠ bao phủ lấy đôi mắt màu tím kia, hắn nâng eo Tiêu Khinh lên, giữ chặt lấy eo cậu như không muốn cậu bò về phía trước, thoát khỏi tay hắn vì đau. Còn hắn thì từ từ đâm hết cả gậy thịt vào cơ thể Tiêu Khinh. Tiếng nói trong veo của thiếu niên cũng dần trầm khàn, kèm theo chút bá đạo, “Ngươi nói đừng là ngừng được sao?”

Nói xong, Trọng Sắt lại đâm vào tận cùng, nhờ chất lỏng bôi trơn, hắn bắt đầu đâm rút.

“Ưm… ha a…” Nơi mềm mại nhất cơ thể bị người ta đâm vào bằng thứ vừa cứng vừa nóng, Tiêu Khinh đau đớn đến mức muốn nằm sấp xuống, nhưng Trọng Sắt lại nâng eo cậu, cậu có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ cực lớn như một cái cọc gỗ, đâm vào người mình từng chút một. Sau khi cơn đau nhức tan biến, cảm giác bụng chướng lên ập tới như thủy triều, từng cú va chạm từ Trọng Sắt có thiên phú dị bẩm, không cần học cũng biết, dươиɠ ѵậŧ cứ đâm vào nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể Tiêu Khinh, “Ưm, ưm…”