Thập Niên 70: Nàng Có 7749 Loại Linh Thảo

Chương 14: Xem Bệnh

Lão Trung y thấy Dư Tiểu Ngư tới, cầm lấy vải bố trắng lau tay rồi liền đứng dậy.

“Không vội, ngài cứ ăn cơm rồi nói.” Mới vừa mới khám xong, chắc là còn vẫn chưa kịp ăn cơm.

Dư Tiểu Ngư có chút ngại ngùng, trời đánh còn tránh miếng ăn, nàng lại chọn thời gian này mà tới.

“Ta đã dùng cơm xong, nếu không đi ngay, lại chiếm mất thời gian nghỉ trưa của ta.” Lão Trung y nói lời ít ý nhiều.

Dư Tiểu Ngư hiểu bác sĩ đều có thói quen của bản thân, cũng không nói gì nữa, đi theo phía sau lão Trung y, đạp xe đạp về nhà.

Trương Hỉ Mai đã sớm chờ ở nhà, cẩn thận lau người cho Dư Kiến Hưng, mùa hè trời nóng, cơ thể dễ đổ mồ hôi, nếu không lau kĩ cơ thể sẽ có mùi.

Nàng cũng không đành lòng để chồng phải chịu như vậy.

“Nhà của chúng ta ở lầu ba, ngài cứ đi lên từ phía này.” Dư Tiểu Ngư chỉ vào cầu thang rồi nói với lão Trung y, sau đó đem xe đạp dừng ở trước cửa nhà Lưu nãi nãi.

“Lưu nãi nãi, đây là xe đạp ta mượn của đồng nghiệp, ta có chút việc đành để ở đây một chút, nếu được người trông xe cho ta một chút được chứ.”

Lưu nãi nãi đang ở ăn cơm, nghe Tiểu Ngư nói vậy vội bưng bát cơm ra trước cửa, nhìn thấy lão giả phía sau Tiểu Ngư, liền hiểu “Được, ngươi mau đi lên đi, xe cứ để ở nơi này đã có ta trông.”

Dư Tiểu Ngư cảm ơn Lưu nãi nãi, rồi nhanh chóng đưa lão Trung y lên lầu.

Lão Trung y vừa vào nhà đã ngửi mùi hương thoang thoảng của Trung dược, cũng không gay mũi, ngược lại còn khiến đầu óc thoải mái, trong phòng còn có mùi hương khác, giống như hoa oải hương, hắn ngước mắt nhìn lên tường thấy treo mấy cành hoa oải hương, rõ ràng mùi hương từ chỗ này mà ra.

Trương Hỉ Mai nhìn thấy lão Trung y tới, vội vàng tới tiếp đón “Ngài đã tới rồi sao, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bên ngoài rời nóng như vậy, thật là làm phiền ngài quá.”

Nói xong liền định pha cho hắn một cốc nước đường, Dư Tiểu Ngư đi lên trước ngăn lại.

“Mẹ, để con làm, hai người cứ ngồi trò chuyện đi, phải nói rõ hết bệnh tình của cha thì mới có điều chỉnh phương thuốc cho hợp lý được.”

Người thời nay thường cho rằng nước đường là cái đồ tốt, đặc biệt là khi có khách tới nhà, nhất định phải pha một ly nước đường mời khách, nhưng bây giờ trời nóng như vậy, lại còn phải đi một đoạn đường dài đến đây, nước đường không chỉ không thể giải khát, ngược lại còn nóng.

Dư Tiểu Ngư từ trong không gian rót ra hai cốc nước suối, đưa cho lão Trung y một cốc “Mời ngài uống nước.”

Trương Hỉ Mai thấy đáy ly không có đường, miệng ly cũng không có khói bốc lên, sắc mặt lập tức thay đổi, “Tiểu Ngư, đại phu là khách quý, phải mời nước đường, đại phu, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, để ta đi pha cho ngài một ly.”

Lão Trung y cầm cốc nước lên ngửi “Không sao, cốc nước này vừa hay hợp ý ta. Trời nóng như vậy, ta uống không được nước nóng.”

Tuy nghe khách nói như vậy, nhưng Trương Hỉ Mai vẫn pha một cốc nước đường đặt lên bàn.

Lão Trung y uống một ngụm nước suối, cẩn thận cảm nhận, cuối cùng không nhịn được mà gật đầu, nhìn về phía Tiểu Ngư nói “Nước này thật ngon.”

Dư Tiểu Ngư cười cười, cũng không nói nhiều “Ngài thích là được.”

Hắn là Trung y, đã từng nếm qua trăm loại thảo dược, cũng đặc biệt nhạy cảm với các loại nước, từng nghe nói nước mưa thậm chí, nước bùn trong trường hợp đặc biệt còn có thể chữa bệnh, hắn chỉ là nước bình thường nhưng hắn có thể phân biệt rõ ràng từng loại.

Lão Trung y lại uống thêm mấy ngụm nước, cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ, hắn đi vào rửa tay, chuẩn bị xem bệnh cho cha.

Dư Tiểu Ngư cùng Trương Hỉ Mai an tĩnh đứng một bên, không chớp mắt nhìn lão Trung y khám bệnh, Trương Hỉ Mai càng lo lắng đến không chờ nổi, đến cả thở cũng nhẹ đi mấy phần, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc xem bệnh.

Lão Trung y nhíu mày, đã bao lâu rồi hắn không gặp người bệnh có năng lực hồi phục nhanh đến vậy?

Mạch đập so với trước kia đã ổn định rất nhều, hắn lại cẩn thận ấn vào các huyệt ở bàn chân, rồi cả ở đầu ngón tay, mạch chỉ bị ngắt quãng trong tức khắc, quá vài giây liền khôi phục như thường.

Lão Trung y yên lặng gật đầu, buông cánh tay xuống, hơi suy tư một lát rồi đi đến trước bàn viết xuống phương thuốc.

“Được rồi, đây là phương thuốc mới, thân thể của cha ngươi rất tốt, có lẽ là tuổi trẻ, năng lực hồi phục rất mạnh, mạch đập cũng có lực hơn so với phía trước, đoán chừng không lâu nữa là có thể khỏi hẳn.” Lão Trung y đem phương thuốc đưa cho Dư Tiểu Ngư.

Trương Hỉ Mai nghe hắn nói vậy, kích động đến mức hai tay đều run rẩy, nàng nhìn người đang nằm trên giường, nhịn không được hỏi: “Vậy đại phu, ngài cảm thấy Kiến Hưng khi nào có thể tỉnh lại? Ta mỗi ngày dù nằm mơ đều hy vọng hắn có thể tỉnh dậy.”

Lão Trung y bình tĩnh thu thập đồ nghề của mình, chờ đến khi thu thập xong, mới nói: “Khắp thiên hạ ai cũng đều muốn thuốc đến bệnh trừ, nhưng nếu thật sự có thể thuốc đến bệnh trừ, trên đời cũng sẽ không có nhiều bệnh nan y như vậy, tất cả đều yêu cầu quá trình, vẫn là câu nói cũ, chờ đến lúc hắn nên tỉnh chắc chắn sẽ tình.”

Trương Hỉ Mai có chút thất vọng, nàng thật muốn lão Trung y có thể đưa ra thời gian cụ thể, khoảng thời gian này trong nhà không có người trụ cột, trời mới biết ba người bọn họ phải sống như thế nào đây.