Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 40: Sói Con Mắt Trắng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

“Lại đây ngồi.” Mọi người không nói chuyện, Trọng Hoa híp mắt cười khanh khách đứng dậy chỉ vào ghế ngồi hoa lệ dành riêng cho mình, cười nói: “Nghe nói muội dùng Mỹ Nhân Phiến bắn ra tiếng đàn? Cây quạt này vốn chính là một cây đàn cổ ta tự chế tạo, không sợ nước lửa, muội có thể khiến nó hiện ra nguyên thân cũng rất không tồi rồi.”

“Còn phải cảm ơn Tam sư huynh tặng muội cây quạt này.” Khương Tự gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.

“A Tứ!” Khi nói chuyện, chỉ thấy Lan Tấn khoan thai tới muộn, áo xanh lỗi lạc, vừa vào điện đã khiến toàn bộ đại điện tràn đầy hơi thở mùa xuân, chỉ khoảng nửa khắc xuân về hoa nở, trên mặt đất băng sương đều bị hòa tan.

“Lục sư huynh.” Mắt trăng non của Khương Tự sáng ngời, cười ngọt chạy lên.

Lan Tấn nắm tay nhỏ của bé, mang bé ngồi vào ghế thứ sáu.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong điện vô cùng quỷ dị, nụ cười khóe môi Trọng Hoa biến mất. Thiếu niên tái nhợt ốm yếu kịch liệt khụ một tiếng. Hách Liên Chẩn hừ lạnh một hơi, mệt hắn còn cố ý đi Lục phong đón nhóc con này, còn cố ý cho nhóc ngồi lên tọa kỵ của mình, sói con mắt trắng*, trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi Lan Tấn.

(*)Sói mắt trắng – Bạch nhãn lang: ám chỉ những kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Khi đã nhận được lợi ích hoặc sự giúp đỡ của người khác sẽ cắn ngược lại, lấy ân báo oán.

Đến cả Bát phong cùng Cửu phong sắc mặt cũng vô cùng quái dị.

Lan Tấn người này, trong đám thế gia danh tiếng luôn cực tốt, 100 người thì không có một ai nói hắn không tốt, ngay cả bọn họ dù cho lập trường không giống nhau cũng ít nhiều ghen đến đau xót, tu Sinh chi đạo quả nhiên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Bọn họ làm mất tiên cơ, sợ là địa vị so không được với Lan Tấn ở trong lòng tiểu Khương Tự.

Ai có thể ngờ được một người phàm nuôi dưới chân núi Thanh Vụ, tám gậy tre cũng đánh không đến bị Lan Tấn mang về núi Thanh Vụ lại trở thành tiểu sư muội của bọn hắn, mà tiểu sư muội này cố tình còn có thể đàn được khúc Trấn Ma.

Thế gian này có thể đàn khúc Trấn Ma trước mắt chỉ có duy nhất một người Khương Tự.

“Đại sư huynh gần đây thanh tu, ủy thác ta chịu trách nhiệm tháng này.” Lan Tấn đứng dậy, vô cùng dịu dàng khéo léo nhìn thoáng qua tiểu Khương Tự, khóe môi hơi hơi giơ lên: “Làm người chịu trách nhiệm tháng này, ta sẽ chủ yếu sẽ mang A Tứ nhận thức một chút các vị sư huynh, hiểu biết một chút việc hằng ngày ở Kiếm Tông.”

“Đây là phong chủ Nhị phong, Mặc Khí.” Lan Tấn nắm tay Khương Tự tiến lên từ từ giới thiệu.

“Nhị sư huynh.”

Mặc Khí thay một bộ đồ, miếng vải đen che mắt như cũ, khuôn mặt tái nhợt, mang theo vài phần ửng hồng do ốm yếu, có vẻ đẹp yêu dị. Thiếu niên lạnh lùng gật gật đầu, lấy ra một túi đồ ném cho Khương Tự.

Khương Tự vội vàng tiếp được, suýt nữa rớt xuống chân rồi, nặng trĩu, phát ra tiếng vang thanh thúy của ngọc bích.

Đây là một túi ngọc bích? Khương Tự ngọt ngào cười, vui mừng nói: “Cảm ơn Nhị sư huynh.”

Đưa cái gì không bằng đưa tiền! Nhị sư huynh rất biết điều!

Mặc Khí khụ một tiếng, không nói chuyện.

Thứ hai là Tam sư huynh Trọng Hoa.

“Mỹ Nhân Phiến cho muội chơi, nếu nó giờ biến thành cầm huyền, Tam sư huynh lại cho muội một món khác.” Tu sĩ áo đỏ tuấn mỹ tà tứ cười bừa bãi, lấy ra một cây trâm cài ngọc hoa sen, trâm cài kia điêu khắc hoa sen phức tạp tuyệt mỹ, phía dưới còn rủ xuống một loạt ngọc lục lạc màu tím giống như châu ngọc rơi thanh thúy dễ nghe, đẹp lại bắt tai.

“Tuy tiểu A Tứ còn nhỏ nhưng dù sao cũng là nữ lang, chỉnh tề một chút cũng là mỹ nhân đấy.” Trọng Hoa đem trâm cài gắn lên cho bé, chỉ thấy hoa sen nở rộ đẹp không sao tả xiết: “Chỉ là một món trang sức, không phải pháp bảo, cứ yên tâm nhận lấy.”

Khương Tự thấy vật phẩm trang sức này thực đẹp, vui mừng nhận lấy.

Lan Tấn lướt qua tới chỗ Hách Liên Chẩn.