----
Hệ thống rất khó hiểu:
“Ký chủ, không phải hôm qua cô nói muốn vạch trần Phạm Tư Hàng sao, lúc này còn khua chiêng múa trống ký hợp đồng với anh ta như vậy.”
“Không phải ký một trăm triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng sao.”
Hạ Trừng Trừng cười:
“Một trăm triệu nha, đó chính là một biệt thư Lâm ngữ đó, thật thơm.”
Hệ thống: “Đến lúc đó Thiên Thịnh sẽ không bị ảnh hưởng sao?”
“Qủa thật nghệ sĩ hạng nhất rơi đài rất ảnh hưởng tới công ty quản lý, nhưng trung tâm là công ty quản lý đầu tư quá nhiều tài nguyên vào nghệ sĩ, chúng ta lại không đầu tư gì vào Phạm Tư Hàng, anh ta sập nhà liền sụp nhà đi.”
Hạ Trừng Trừng không quan tâm nhún nhún vai: “Cậu đã quên ‘Tiên quyết’ và ‘Thiếu niên ngân hà’ sao?
Chỉ cần PR tốt, sập nhà cũng có thể chuyển thành nguy cơ thành lưu lượng!
Huống hồ tôi đã tra qua, Phạm Tư Hàng là tuyến đầu, trên người đều là hợp đồng quảng cáo, hành trình đều sắp xếp đến hai tháng sau, cũng chính là Thiên Thịnh sắp xếp tài nguyên cho cậu ta, ít nhất cũng là chuyện hai tháng sau.
Tôi có thể để tên gia hỏa này nhảy nhót trong hai tháng sao?
“Cho dù Thiên Thịnh không đầu tư cho Phạm Tư Hàng, nhưng nếu anh ta sập nhà, nên cho tiền phạt vi phạm hợp đồng, vẫn là phải cho nha.”
Hệ thống giật mình:
“Đây không chỉ là cô muốn phơi bày anh ta mà còn muốn kéo lông dê của anh ta sao?
Thật tàn nhẫn mà! Gian thương.”
Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng thẹn thùng: “Cậu khen người ta như vậy, người ta sẽ thẹn thùng đó.”
Hệ thống: “...”
Quảng trường ngoài trời của Tụ Thượng đầy người hâm mộ Phạm Tư Hàng, kết thúc phần giới thiệu, Phạm Tư Hàng lại biểu diễn một đoạn rock and roll khác.
Phản ứng bùng nổ tại hiện trường, người hâm mộ ra sức vẫy biển đèn và đắm chìm trong âm nhạc với Phạm Tư Hàng.
Công bằng mà nói thì mặc dù Hạ Trừng Trừng không nghe nhạc rock and roll, nhưng bài hát rock and roll của Phạm Tư Hàng lại rất có sức hấp dẫn, thậm chí còn có loại điên cuồng với hệ thần kinh.
Đây có lẽ trong truyền thuyết, thiên tài đều có bệnh tâm thần?
Nhưng nghe tiếp, Hạ Trừng Trừng lại cảm thấy, bài hát này có chút không đúng…
Không phải bài hát là không đúng, dường như là con người không đúng.
Hạ Trừng Trừng chú ý tới Phạm Tư Hàng ở trên sân khấu, dường như có chút co giật, cả người đang ở trong một loại khẩn trương bệnh hoạn, bài hát rõ ràng còn có một đoạn, nhưng Phạm Tư Hàng nhanh chóng nháy mắt với Vương Hâm ở hậu trường, kết thúc âm nhạc trước thời hạn.
Sau khi xuống đài, Hạ Trừng Trừng và Tề Ngộ lập tức nghênh đón, cũng không biết Phạm Tư Hàng chống đỡ như thế nào, trong nháy mắt đi tới hậu trường, chân anh ta trong nháy mắt liền mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.
Vẫn là Vương Hâm nhanh tay, nhanh chóng đỡ lấy anh ta.
Vương Hâm quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt hồ nghi của Hạ Trừng Trừng, vội vàng giải thích:
“Bệnh cũ, Tư Hàng có bệnh tim đập nhanh, quá kích động sẽ như vậy.”
“Không cần đi bệnh viện sao.” Hạ Trừng Trừng quan tâm.
“Không có việc gì không có việc gì, đi khách sạn uống thuốc là tốt rồi.”
Vương Hâm bảo tài xế tăng tốc độ, đưa thẳng Phạm Tư Hàng về khách sạn.
Mặc dù nằm trên giường, tình trạng của Phạm Tư Hàng cũng rất không tốt, trên cổ đều là mồ hôi lạnh.
Vương Hâm thuận miệng nhéo lấy cớ thay quần áo, liền đuổi Hạ Trừng Trừng tới phòng khách phòng hành chính.
Trong phòng, Phạm Tư Hàng đột nhiên túm lấy cánh tay của Tề Ngộ, giọng nói khàn khàn:
“Thuốc đâu? Cho tôi thuốc.”
Tề Ngộ nhỏ giọng nói:
“Phạm lão sư… Gần đây quá nguy hiểm, tôi không mang theo thuốc…”
Hai mắt Phạm Tư Hàng trợn tròn, tròng trắng mắt nấp đầy tơ máu.
“Không mang theo thì đi mua đi.”
Phạm Tư Hàng nổi giận gầm lên, nhấc chân đạp mạnh một cái, bình hoa trong phòng bày biện rơi trên mặt đất, ào ào vỡ vụn:
“Ông đây có tiền, cũng không phải mua không được.”
“Người của Hầu Bác Siêu còn ở bên ngoài, cậu nhịn một chút, nhịn một chút cũng không được sao.”
Vương Hâm giận dữ mắng:
“Lúc trước để cậu ít hít một chút, sao cậu càng lúc càng nghiện nhiều hơn vậy.”