----
Bóng đêm lan tràn, trăng tròn treo lên ngọn cây.
Tiểu khu Ngự Lâm Uyển vô cùng yên tĩnh, trong bóng đem một chiếc Bentley chậm rãi đi vào, băng qua con đường loang lổ, dừng ở cửa số 18 Ngự Lâm Uyển.
Dọc theo đường đi, bởi vì hệ thống phát hiện ra bí mật của Hạ Vĩnh Đức và La Hằng, hưng phấn bừng bừng, không ngừng hỏi xem kế hoạch bước tiếp theo của Hạ Trừng Trừng.
“Ký chủ, hiện tại đã biết Hạ Vĩnh Đức và La Hằng có thể sản xuất ma túy, có phải chúng ta định phơi bày bọn họ ra ánh sáng hay không, hay đưa bọn họ đến Cục cảnh sát nha.”
Nghĩ đến lại là một quả dưa lớn, ánh mắt hệ thống tỏa sáng.
Hiện tại cậu cũng không thúc giục Hạ Trừng Trừng làm nữ minh tinh nữa, vẫn là bạo dưa vui vẻ hơn nhiều!
Không chỉ có thể ăn dưa, còn tăng giá trị danh vọng lên rất nhanh.
Mấy ký chủ trước kia cậu từng theo không có ai đạt được thành tựu hiện tại như Hạ Trừng Trừng.
Hệ thống hào hứng xoa bàn tay nhỏ, dựa theo tiến độ hiện tại, chuyện cậu mua nhà cưới vợ cũng có hy vọng rồi!
“Nhưng mà, tôi không định phơi bày bọn họ nha.”
Hạ Trừng Trừng chớp chớp mắt.
Hệ thống: ???
“Tại sao chứ?” Hệ thống không thể hiểu được.
Hạ Trừng Trừng nghiêm túc, lời nói thấm thía:
“Thống tử, tôi là một paparazzi, nhiệm vụ của tôi là tiết lộ dưa trong giới giải trí.
Chuyện của Hạ Vĩnh Đức và La Hằng cũng không phải bạo dưa nữa, đó là công việc của cảnh sát Triệu và cảnh sát Đinh!
Tục ngữ có câu cướp bát cơm của người khác giống như gϊếŧ mẹ của họ vậy, nếu như tôi cướp bát cơm của đám người cảnh sát Triệu, vậy bọn họ phải làm gì chứ?”
Hệ thống: ???
Hệ thống suy nghĩ cẩn thận, phân chia công việc rõ ràng, hình như đúng là như thế.
Tất cả dưa của Máy nghiền dối trá, ngay cả khi cuối cùng trở thành tin tức xã hội, nhưng đầu kỳ vẫn là tin tức giải trí.
Hệ thống vẫn cảm thấy rất tiếc nuối:
“Nhưng mà… chúng ta nắm vật liệu đen tốt như vậy, không bùng nổ thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
Hạ Trừng Trừng nhún nhún vai, không quan tâm nói:
“Không gì đáng tiếc cả, lúc danh tiếng và lưu lượng trở nên quan trọng với một người, thì tin nóng mới có ý nghĩa.
Nếu danh tiếng không phải là vũ khí có thể phá hủy anh ta, vậy sao lại phải phơi bày chứ?
Đối với La Hằng và Hạ Vĩnh Đức mà nói, cảnh sát bắt giữ bọn họ mới là tai họa ngập đầu.
Thống Tử, không cần nghĩ đến chuyện làm hết chuyện của người khác, có đôi khi, cũng phải tin tưởng chú cảnh sát nha.”
Vừa lúc Bentley dừng ở cửa, Hạ Trừng Trừng vuốt mái tóc xoăn dài choàng vai, bước xuống xe.
Đi thẳng đến phòng khách, dì Lưu nhận lấy áo khoác của Hạ Trừng Trừng, cười tủm tỉm nói.
“Phu nhân đã trở về nha!
Biểu thiếu gia đã về nhà rồi, nhưng tiên sinh vẫn còn chưa tới, có muốn gọi phòng bếp chuẩn bị bữa tối hay không?”
Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu nhìn đồng hồ phòng khách, đã hơn bảy giờ.
Chồng cô muốn đi thì đi đi, cô vẫn muốn ăn cơm tối!
“Đi chuẩn bị đi.”
Dì Lưu cung kính vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Kim Nhất Phàm đang chơi trò chơi trên sô pha, nghe thấy giọng nói của Hạ Trừng Trừng, xoay người nằm sấp trên lưng sô pha, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Hạ Trừng Trừng:
“Chị họ, sao tối hôm qua chị không về nhà thế?
Anh họ cũng không ở nhà! Có phải hai anh chị không dẫn em đi ra ngoài chơi không?”
Hạ Trừng Trừng nhớ tới chuyện hoang đường đêm qua, vành tai nổi lên một vòng hồng phấn.
“Chuyện của người lớn, trẻ con bớt quan tâm lại đi.”
“Trẻ con gì chứ!”
Kim Nhất Phàm không cam lòng:
“Em đã hai mươi tuổi, là người trưởng thành rồi!
Mẹ em bảo em giám sát hai người anh chị, hai anh chị làm như vậy em rất khó xử!
Nói thật lòng thì có phải hai người tránh né sự giám sát của em mà ra ngoài thuê phòng hay không?”
Hạ Trừng Trừng kinh ngạc, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Hệ thống ở trong đầu trêu ghẹo nói:
“Ôi rồi! Đầu óc của Tiểu Phàm Phàm thật thông minh! Biết các cô đi thuê phòng luôn.”