----
"Cái gì mà đừng quay về nhà nữa? Tu hú chiếm tổ khách sao?"
Hạ Trừng Trừng vừa cười vừa nói:
"Hạ Vĩnh Đức, chắc ông sẽ không quên nơi này là của nhà họ Hạ chứ?
Ông cũng lắm cũng chỉ là một đứa con rể đổi họ mà thôi, cũng tự xem mình là ông chủ à?
Đến nỗi Diệp Lưu Phượng và Diệp Thi Văn, các người còn là người dưng khác họ, các người được cho mượn chỗ ở, còn dám ở đây bức xúc cái gì!"
"Hạ Trừng Trừng! Con thật sự là càng lúc càng quá đáng!"
Hạ Vĩnh Đức tức giận nổi trận lôi đình bất ngờ đứng dậy xông tới giơ tay định tát Hạ Trừng Trừng một cái!
Lúc vừa nói xong, Hạ Trừng Trừng nhanh chóng túm Diệp Thi Văn ở bên cạnh làm lá chắn.
Bàn tay Hạ Vĩnh Đức liền trực tiếp đánh vào khuôn mặt của Diệp Thi Văn!
"Bốp ——!"
Tiếng bạt tay giòn giã vang vọng trong biệt thự.
Trong nháy mắt ba người Hạ Vĩnh Đức liền choáng váng.
Má trái của Diệp Thi Văn đỏ lên, khóe miệng cũng rỉ ra dòng máu đỏ tươi.
Cô ta cảm thấy cực kỳ ủy khuất, ôm má mình mà bật khóc.
"Văn Văn... Ba không phải cố ý..."
Hạ Vĩnh Đức và Diệp Lưu Phượng liền cuống cuồng an ủi Diệp Thi Văn, nhưng nhận ra an ủi cũng không đủ, bỗng nhiên, Hạ Vĩnh Đức trút toàn bộ lửa giận lên trên người Hạ Trừng Trừng:
"Hạ Trừng Trừng! Nhìn xem chuyện tốt mày làm đi!"
Hạ Trừng Trừng gần như có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của Hạ Vĩnh Đức.
Nhưng cô không hề có chút hoang mang nào, vẫn ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Hạ Vĩnh Đức như cũ.
"Hạ Vĩnh Đức, ông nhớ cho kỹ."
Hạ Trừng Trừng gằn từng chữ một:
"Chỉ có Hạ Trừng Trừng tôi đây mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, các người, có mặt mũi gì chứ?"
Vừa nói xong, Hạ Trừng Trừng vô cùng lưu loát mà xoay người, cũng không thèm quay đầu lại mà đi lên tầng hai.
Hạ Vĩnh Đức không có cách nào xả giận, chỉ hận không thể chặt Hạ Trừng Trừng thành từng mảnh nhỏ!
Nhưng tất nhiên bây giờ má của con gái mới là quan trọng nhất, bỏ qua chuyện tính sổ với Hạ Trừng Trừng, mau chóng đi tìm thuốc bôi cho Diệp Thi Văn.
Hạ Trừng Trừng theo hướng dẫn của hệ thống, quay trở lại căn phòng của nguyên chủ.
"Ký chủ! Rất ngầu nha!"
Sau khi đóng cánh cửa lại, hệ thống lập tức hiện lên, thầm đưa ngón tay cái với Hạ Trừng Trừng:
“Hành động vừa mới nãy thật sự sảng khoái!
Nhưng mà cũng không nên nhìn Hạ Vĩnh Đức như vậy!"
Hạ Trừng Trừng thở dài:
"Nguyên chủ hận trời hận đất nhưng đối với Hạ Vĩnh Đức vẫn cung kính ngoan ngoãn.
Dù sao, ở trong mắt cô, Hạ Vĩnh Đức là ba mình.
Hạ Trừng Trừng nhẹ nhàng vuốt ve vị trí trái tim.
Đáng tiếc, nguyên chủ thật sự đã chết.
Hạ Trừng Trừng không phải nguyên chủ, cô không có khả năng hiếu thảo giống như nguyên chủ.
Đối với cô mà nói, cái loại đàn ông tồi nɠɵạı ŧìиɧ còn sinh ra một đứa con gái ngoài giá thú, sau khi vợ mình chết liền nhanh chóng đem đứa con gái ngoài giá thú của tiểu tam về, đáng bị đóng đinh vào giá để sỉ nhục!
Đồ đàn ông thối tha, phi!"
Đã đến lúc làm việc chính.“
Trong nháy mắt ánh nhìn của Hạ Trừng Trừng liền trở nên sắc bén.
Cô mở chiếc máy tính điện tử ở trên bàn lên, uốn éo vươn người.
"Trời lạnh rồi, có người ở trong làng giải trí nên bị sập nhà ~"
Ở một chỗ khác, Diệp Thi Văn cũng về tới căn phòng của mình.
Trên khuôn mặt cô ta có dán miếng băng gạc mỏng, nước mắt vẫn lưng tròng.
Cô ta muốn nhờ Hạ Vĩnh Đức đòi lại công bằng cho bản thân, hung hăng tát Hạ Trừng Trừng một cái thật mạnh!
Nhưng Hạ Vĩnh Đứa đã không làm như thế.
Hạ Trừng Trừng nói rất đúng, nói dễ nghe thì Hạ Vĩnh Đức là con nuôi của nhà họ Hạ, còn nói khó nghe một chút chính là con rể của nhà họ Hạ.