Hơn nữa địa điểm lại là ở trong nhà, cũng chính à ở trên giường mà cô cùng Lâm thành đâng ngủ, Tống Duy Hưng đè nặng cô mà tàn nhẫn đâm thọc trong nhục huyệt. Anh ta vừa cắm rút vừa ngậm lấy vυ' cô, liếʍ mυ'ŧ ngấu nghiến, còn bắt lấy cặp mông non mềm mà hung hăng xoa nắn.
"A.....Mau dừng lại, Lâm Thành sắp về tới rồi." Cô ở trong mộng kêu lên như vậy, thế nhưng hai chân lại dùng sức mà kẹp chặt lấy eo Tống Duy Hưng không rời.
Tống Duy Hưng đè ép giam cầm cô thật chặt dưới thân, côn thit so với Lâm Thành càng thô dài cứng rắn hơn, sau đó hung hãn mà đâm vào tiểu huyệt phấn nộn của cô, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, ngoài miệng nhàn nhạt mà trả lời: "Vậy để bạn trai em tận mắt nhìn thấy em bị thao đi."
Nói xong lại tiếp tục đâm côn ŧᏂịŧ vào sâu đến tận tử ©υиɠ của cô, đâm vào rút ra, hung bạo mà thao lộng.
Khiến cho cô nhịn không được kêu rên liên tục, tay chân run rẩy, nhanh chóng nghênh đón cao trào.
Sau khi tỉnh lại, cô cảm tháy qυầи ɭóŧ nhỏ ướt dầm dề, giống như vừa mới phun nước.
"Lâm Thành, anh về sau thu liễm một chút đi." Tô Vũ Thi vừa thẹn vừa bực, cô đẩy Lâm Thành bên cạnh đang cầm điện thoại xem tin tức, cao giọng mà nói.
"Thu liễm chuyện gì hả?" Lâm Thành liền để di động xuống, ôm lấy cô vào lòng, buồn cười hỏi.
Tô Vũ Thi lại đẩy anh ra, dẩu dẩu cái miệng nhỏ, nói: "Chính là... đừng giống như tối hôm qua, làm cho anh em của anh biết chúng ta đang làm cái kia.... rất mất mặt!"
Thứ nhất là ngại, xấu hổ, mặt khác, cô cũng không muốn mộng xuân như vậy, rất không đúng.
"Anh không có cách nào kiềm chế được..Chủ yếu là, anh rất muốn khoe khoang bảo bối của anh, ai kêu em lại mê người như vậy chứ?" Lâm Thành vừa nói, bàn tay to vừa vén áo ba lỗ màu trắng của Tô Vũ Thu lên, khiến cho cặp ngực tròn trịa trắng nõn nảy ra ngoài, sau đó nắm lấy một bên vυ' mà xoa nắn.
Cái tên này, Tô Vũ Thi có chút tức giận, cảm giác Lâm Thành căn bản không đem lời nói của cô để vào trong lòng.