Không biết bao ngày đêm, nàng tưởng niệm hắn, vòm ngực rộng lớn của hắn, vòng ôm của hắn. Giờ khắc này, nàng bị hắn ôm chặt vào lòng, bị hắn yêu thương vây quanh, cả người, cả trái tim như gắn bó chặt chẽ, không có khoảng cách. Lòng nàng và tim hắn gắn chặt với nhau, cùng nhau bay bổng, cùng nhau cảm thụ sự khao khát khó kiềm chế nổi.
Nàng cái gì cũng không muốn nghĩ nữa. Nguyệt Kỳ Vân chậm rãi cởi bỏ quần áo của hai người. Hai thân thể trần trụi, da thịt chạm nhau, chân tay khắp người nổi lên một dòng nước chảy xiết khó nói nên lời.
Nguyệt Kỳ Vân đặt nàng xuống tấm nệm mềm mại bên dưới. Hai chân hắn đè lên chân nàng, nâng hai tay nàng lêи đỉиɦ đầu, còn tay kia nhẹ nhàng chạm lên trán, mắt, mi, môi, cằm, rồi tiếp tục đi xuống, vuốt ve chiếc cổ trơn mềm non mịn và xương quai xanh nhô lên.
Đáy mắt Nguyệt Kỳ Vân khắc sâu mỗi chỗ y chạm vào, giọng thì thào thốt lên trong đêm “Hồng nhi, ta rất nhớ nàng”
Ánh mắt Lam Phi Hồng mê man khe khẽ hé mở bắt gặp ánh mắt kiên định như ngọc thạch, trong đó dấy lên hai ngọn lửa.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ quen thuộc, đầu óc Lam Phi Hồng bị khuấy đảo, mê muội, thanh âm nơi cổ mỗi lúc mỗi trầm ngâm. Nguyệt Kỳ Vân bắt lấy đôi môi khép mở liên tục kia. Sự gắn bó chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn quít, hơi thở cực nóng cứ lần lượt thay đổi, càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng cuồng dã.
Nguyệt Kỳ Vân đưa tay ra nắm lấy bộ ngực Lam Phi Hồng, úp lên trên khối no đủ của nàng, từ từ xoa nắn nhẹ nhàng. Y càng lúc càng dùng sức, vuốt ve chà đạp bộ ngực đẹp đẽ giống đống bùn nhão ẩm ướt.
“Ưm…” Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, khiến nàng không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Nguyệt Kỳ Vân nhìn hai bầu ngực đẫy đà trắng nõn như bạch ngọc, phía trên là đỉnh nhọn phấn đào kiều diễm, chúng khẽ lay động, mang theo vô hạn cảnh xuân mê người. Hắn như nhịn đói lâu ngày mà ngậm lấy chúng, đầu lưỡi trêu chọc đỉnh hồng rồi khẽ liếʍ mυ'ŧ, bàn tay cũng bận rộn xoa nắn bầu vυ' còn lại.
“Ta thật nhớ nơi này! Thật thơm, thật mềm làm sao” Tràn ngập trong khoang mũi là hương thơm toát ra trên cơ thể nữ nhân mà hắn luôn mong nhớ ngày đêm.
“Ưm…Vân ca…” Hai tay Lam Phi Hồng vòng qua ôm lấy cổ Nguyệt Kỳ Vân, gò má hồng thẵm không biết vì men say hay vì sự sung sướиɠ mà y mang lại.
Nguyệt Kỳ Vân ngẩng đầu ngắm nhìn gò má tựa như hoa đào kiều diễm nở rộ trong ngày xuân, dùng sức hôn phần cổ tinh tế mảnh khảnh của Lam Phi Hồng, lưu lại những dấu hôn ái muội. Dương căn đã sớm thức tỉnh đang chống đỡ giữa hai chân nàng mà cọ sát qua lại.
Bàn tay to lớn thăm dò vào giữa hai chân nàng, ngón tay thon dài tìm thấy miệng huyệt liền đâm vào, xuyên qua lối mòn chật hẹp.
“A…ư… Vân ca…” Khuôn mặt Lam Phi Hồng đỏ tươi, cảm giác được ngón tay hắn đang ma sát trong mật huyệt của mình.
Nguyệt Kỳ Vân vừa liếʍ ăn đôi nhũ hoa thơm ngon vừa âu yếm huyệt động của nàng, du͙© vọиɠ đã sớm lan tỏa khắp thân, hắn không thể kiên trì từ tốn như lúc đầu nữa, thu tay lại, nắm lấy dương căn chống đỡ vào khe nhỏ, qυყ đầυ hơi đi vào, huyệt thịt lập tức cắn nuốt lấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn mãnh mẽ thẳng lưng đâm gốc rễ chôn sâu vào bên trong. Tư vị huyệt nộm quá mức mất hồn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tất cả các giác quan của hắn, khiến Nguyệt Kỳ Vân triệt để tan vỡ, gắt gao kiềm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Lam Phi Hồng ra sức đong đưa. Thắt lưng thẳng tắp, gậy thịt liên tục nhồi vào hoa thịt. Huyệt động tinh tế khít khao bao nuốt lấy hạ thân.
Hai mắt nóng rực buông xuống, nhìn mái đầu tóc đen loạn bồng bềnh trên mặt gối, khuôn mặt mĩ mão nghiêng sang một bên, hàng mi như cánh bướm khẽ rung rinh, miệng nhỏ giương lên thở dốc.
“Vân ca. aaaa….Vân ca…sâu quá..”
“Hồng nhi…bên dưới thật chặt…”
Bên dưới đã tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ trắng mịn, theo động tác xâm nhập của gậy thịt làm cho bụng dưới của nàng hơi phồng lên, áp lực không ngừng tăng lên, chua trướng đồng thời xuất hiện, lại mang theo thoải mái kì lạ “Vân ca…ư ư a a”.
Không nhịn được nɧu͙© ɖu͙© mê hoặc, Lam Phi Hồng ra sức kẹp chặt hai bên hông, ép hạ thân hai người siết sao không một khe hở. Nguyệt Kỳ Vân chống đẩy hai bên, liên tục đập dồn dập vào khe huyệt. Có một loại khát vọng vô hình đang bao phủ lấy hai người.
“Vân ca…hảo sướиɠ….mau lên…thϊếp muốn nhanh hơn nữa!”
“Hồng nhi…ta cho nàng…ta cho nàng!” Nguyệt Kỳ Vân cảm giác cảnh giới càng lúc càng đến gần, thắt lưng đong đưa ngày càng mãnh liệt, côn ŧᏂịŧ cố gắng chôn sâu hết sức có thể.
Chưa tới mấy lần, Lam Phi Hồng chịu không nổi,da^ʍ huyệt cắn nuốt côn ŧᏂịŧ co rút lại, nàng ôm chặt cổ Nguyệt Kỳ Vân, âm thanh sung sướиɠ trào dâng “A a a a”. Mật thủy tiết ra, huyệt thịt không ngừng hút lấy nam căn.
Nguyệt Kỳ Vân nắm lấy đôi chân trắng nõn, gập chúng lại, sát sao áp lên thân hình mềm mại rũ rượi bên dưới, nam căn ra sức đâm vào nộn huyệt. Y đâm dồn dập vào hoa tâm của nàng, đến khi đạt giới hạn, tiết ra toàn bộ trong cơ thể Lam Phi Hồng. Một dòng chất lỏng ồ ạt rót đầy bụng dưới, làm cho nàng vừa trướng vừa chua xót. Đến khi bên dưới hoàn toàn mềm xuống, lúc Nguyệt Kỳ Vân rút ra, nộn huyệt ồ ồ chảy ra dòng dịch thể trắng đυ.c, làm dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng xen lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Sa mạn tơ lụa vàng nhạt tầng tầng buông xuống, che phủ hai cơ thể đang hòa quyện, ôm ấp nhau đi vào giấc ngủ.
Lúc cả hai tỉnh dậy đã qua giờ Thìn. Lam Phi Hồng đang say giấc, cảm thấy sự ngưa ngứa trên má kéo tới đầu bả vai. Nàng nâng mi mắt mệt mỏi, đầu óc một trận râm ran đau nhức. Thấy nàng nhíu mày, Nguyệt Kỳ Vân khẽ khàng hỏi “Nàng có mệt lắm không?”
Giọng nam nhân quá đỗi quen thuộc vang vọng bên tai. Đáy mắt Lam Phi Hồng bỗng ngưng đọng. Nàng bật dậy, rời khỏi vòng tay Nguyệt Kỳ Vân. Nhìn bóng lưng cứng rắn của nàng, y cảm giác hôm qua không phải là nàng dỗi hờn. Nàng giận thật sự rồi.
Nguyệt Kỳ Vân vội vàng ngồi dậy theo, đưa tay choàng qua vai, kéo lưng nàng áp vào ngực trần.
“Hồng nhi…nàng làm sao vậy?”
“Chàng buông ta ra! Ta mệt mỏi lắm rồi! Lần này…chúng ta dứt khoát một lần đi!”
“Nàng nói vậy là ý gì?” Không muốn tin vào tai, Nguyệt Kỳ Vân làm như không hiểu hỏi lại.
“Ta đã đợi chàng hai năm rồi! Không biết còn đủ sức để tiếp tục đợi chàng quay về tìm ta nữa không? Có lẽ ta tự mình đa tình, tự si tâm vọng tưởng, tự chìm mình vào ảo tưởng là chàng sẽ trở về bên ta. Nhưng thời gian lâu dần, niềm tin này sắp bị chàng làm cho lung lay” Lam Phi Hồng nuốt nước mắt nghẹn ngào.
Nàng không hề muốn điều này xảy ra. Nhưng Nguyệt Kỳ Vân không cho nàng một tia hy vọng nào, nàng tự mình ảo tưởng làm gì.
“Hồng nhi, chuyện ta hứa với nàng ta nhất định không quên. Không phải ta vẫn trở về thăm nàng đây sao?” Lòng dạ Nguyệt Kỳ Vân ngổn ngang. Dù hắn có trăm lao đao ngàn khổ tứ, nhưng hình bóng Lam Phi Hồng cứ quấn mãi trong tim. Dù hắn có đi tới đâu vẫn trở về bên nàng. Tại sao nàng không chịu hiểu.
“Lời hứa của nam nhân mấy phần đáng tin? Bây giờ ta đã nghiệm ra được! Chàng quay về đi, từ giờ không cần vì một lời hứa kia mà vướng bận nữa. Ta…không đủ sức gánh lấy lời hứa này!” Lam Phi Hồng đẩy Nguyệt Kỳ Vân ra.
“Không, nàng đừng như vậy!” Nguyệt Kỳ Vân ôm chầm lấy nàng, hôn tới tấp lên mặt nàng. Nụ hôn vẫn nồng nàn, ấm áp sao trong lòng nàng lại lạnh giá như vậy.
Ôm thân thể vô tri vô giác, Nguyệt Kỳ Vân phát hiện nàng không có chút phản ứng đáp trả nào. Tại sao nàng không chịu đợi hắn, tại sao nàng không tin tưởng hắn.
“Hồng nhi, nàng nghỉ ngơi đi, mai ta lại tới thăm!” Nguyệt Kỳ Vân vẫn ôn nhu như thế, vẫn dịu dàng như thế, làm lòng nàng đau đớn khôn siết.
***
“Hồng tỷ còn đau đầu không?” Hàn Y Tuyết xoa hai bên thái dương giúp Lam Phi Hồng.
Hôm qua Lam Phi Hồng say thật và cũng muốn quên tất cả.
“Hồng tỷ, hai người đã làm lành lại chưa?” Sáng này thấy Nguyệt Kỳ Vân thất thểu rời đi, Hàn Y Tuyết dự cảm có chuyện chẳng lành.
“Muội còn nhỏ, những chuyện đau đầu này, muội không cần phải bận tâm” Lam Phi Hồng không muốn nhắc đến.
“Tỷ, muội không còn nhỏ nữa! Ít nhất muội cũng muốn chia sẽ chút ít với tỷ”
Lam Phi Hồng như được an ủi ít nhiều. Nàng nhìn tiểu muội ngoan hiền trước mặt. Hàn Y Tuyết nhỏ hơn nàng năm tuổi. Trong số bốn hoa bảng, Lam Phi Hồng lớn tuổi nhất. Nếu không vì đợi chờ Nguyệt Kỳ Vân, thanh xuân Lam Phi Hồng không trôi đi lãng phí như vậy. Nàng nhìn Hàn Y Tuyết như phản phất bóng dáng của mình trước đây, chỉ ngẩng cao đầu, không chịu khuất phục, rồi khi trúng tiếng sét ái tình thì bị thương tích, bầm dập đến tả tơi. Nàng đã ngu muội mấy năm, không muốn tiểu muội này lại đi theo vết xe đổ của mình.
“Bọn tỷ…chính là vô duyên!” Lam Phi Hồng suy nghĩ kỹ càng rồi thốt ra.
“Vân ca thật lòng với tỷ như vậy sao tỷ lại nói là vô duyên. Muội không tin tình yêu lại không vượt qua được trở ngại” Hàn Y Tuyết hùng hồn.
Lam Phi Hồng thở dài, làm sao có thể nói rõ cho người ngoài cuộc hiểu rõ.
“Hồng tỷ nhất định phải tin tưởng Vân ca!” Hàn Y Tuyết nắm chặt tay, truyền ý chí cho Lam Phi Hồng.
“Vậy còn muội và vị Bạch đại nhân kia thì sao? Muội cẩn thận kẻo bị tên cáo già kia nuốt chửng” Lam Phi Hồng đổi đề tài.
Nhắc tới Bạch Ngạn, Hàn Y Tuyết khẽ cau may. Hôm qua, nàng rời đi, hắn lại có thể vui vẻ cùng Hà My. Đúng là nam nhân chỉ dùng cái dưới thân mà hành sự. Mỡ treo trước miệng còn không vồ lấy, há chẳng phải có vấn đề. Hàn Y Tuyết phỉ nhổ.
“Tỷ yên tâm! Muội mới không thèm để ý” Hàn Y Tuyết chắc như đinh đóng cột.
***
Hà My tỉnh dậy cảm giác toàn thân hư nhuyễn, một chút sức lực nâng cánh tay cũng không có. Đầu óc vẫn còn quay cuồng vì một đêm điên đảo, tɧác ɭoạи. Nàng cố gắng nhớ lại, hình như đêm qua nàng và hắn uống rất nhiều. Rồi hắn đẩy nàng vào tay bọn thuộc hạ, để bọn chúng từng tên một thao nàng đến ngất lên ngất xuống. Cẩm Sương cũng không khác nàng là mấy. Tên Bạch Ngạn chó má. Hắn không đυ.ng đến nàng thì thôi, còn vứt nàng như khúc xương cho lũ chó nhào vào xâu xé, gặm cắn. Hà My bấu chặt móng tay phát đỏ, cơn oán hận không cách nào phát tiết.