Trưởng Nữ Kinh Hoa

Chương 4: Loạn Trong Giặc Ngoài

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc sững sờ, giống như nằm mơ vậy.

Ngay cả đại phu cũng là bất lực, sao một phế vật lại có thể làm được?

Đôi mắt đen nhánh của Cơ Tử Chiêu vẫn bình tĩnh, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người mở hòm thuốc của mình ra, băng bó cho tổ mẫu.

Thủ pháp lão luyện, có trật tự đâu vào đấy.

Lão phu nhân mờ mịt mở mắt ra, chỉ cảm thấy mình đã chết một lần.

Tầm mắt mơ hồ dần dần khôi phục, cuối cùng khi bà ấy nhìn rõ thân ảnh màu đỏ lúc này đang bận rộn trước mắt mình, ánh mắt trải qua tang thương lóe lên một tia kinh ngạc.

Đại tôn nữ của bà từ nhỏ đã thích ở trong viện của mình đùa nghịch những chai chai lọ lọ, càng chất đầy những loại hoa cỏ không biết tên trong phòng mình.

Đối với việc này, lão phu nhân vẫn luôn khinh thường, thậm chí từng vì bức bách tôn nữ này học binh pháp quyền cước, phái người đem đồ đạc trong viện kia đập, đốt hết.

Cơ gia chính là tướng môn, nếu tay trói gà không chặt thì đó chính là phế vật!

Nhưng hôm nay ngay khi bà ấy bước một chân vào Quỷ Môn Quan, lại là đại tôn nữ mà bà ấy vẫn coi là phế vật, một tay kéo bà ấy trở về.

Cơ Tử Chiêu buộc lại miếng vải mềm quấn quanh, sau đó mới ngồi ở bên giường: “Tổ mẫu cảm giác thế nào rồi?”

Lão phu nhân gật gật đầu, sau đó mới khẽ nhíu mày mở miệng nói: “Sớm muộn gì cũng phải đi, còn trở về làm cái gì?”

Gả cho người chính là bát nước đã hắt ra ngoài, há có thể vì Cơ gia hao tâm tổn sức?

Cơ Tử Chiêu lại nở nụ cười giống như dỗ dành hài tử: “Về rồi thì sẽ không đi nữa.”

Lão phu nhân cho dù không hỏi, trong lòng cũng rõ ràng hôm nay là ngày đại hôn của Cơ Tử Chiêu.

Hiện giờ cứ trở về như vậy, kết cục cũng chỉ có hai cái, hoặc là bị hưu, hoặc là hòa ly.

Thế nhưng im lặng một lúc lâu, bà ấy chỉ nói với Hứa ma ma đứng ở một bên: “Đi lấy chưởng ấn Cơ gia tới đây.”

Đại tôn nữ này từ nhỏ đã đi theo bên người lão thái gia.

Lão thái gia đã sớm truyền lời, nếu Cơ gia xảy ra chuyện, liền để Chiêu tỷ nhi làm đương gia của nhà này.

Hiện giờ Cơ gia đã thành bộ dáng như vậy, tất nhiên bà ấy càng hy vọng nhanh chóng có người thu thập cục diện rối rắm này.

Lâm Uyển Vân nắm chặt khăn tay trong tay, mấy lần muốn nói lại thôi.

Mắt thấy Hứa ma ma cầm chưởng ấn Cơ gia tới, bà ấy lại nhịn không được mở miệng nói: “Mong lão phu nhân suy nghĩ kỹ!”

Cho dù là bị hưu hay là hòa ly, thanh danh Chiêu nhi sau này coi như xong rồi.

Rốt cuộc là nữ nhi của mình, sao bà ấy không đau lòng cho được!

Lão phu nhân nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn về phía Lâm Uyển Vân: “Cơ gia gặp nạn, nàng thân là trưởng nữ Cơ gia đương nhiên phải có trách nhiệm trở về, thanh danh của nàng cho dù có trọng yếu hơn nữa, há có thể trọng yếu bằng toàn bộ Cơ gia sau này?”

Trong nháy mắt Lâm Uyển Vân nước mắt tràn mi, nhìn lão phu nhân ích kỷ đến mức này, nhất thời không nói nên lời.

Chẳng lẽ là trưởng thì đáng chết sao?!

“Mẫu thân đừng khóc, đây là chuyện con nên làm, cũng là nguyện ý làm.” Cơ Tử Chiêu quay đầu nhìn về phía mẫu thân khẽ mỉm cười, sau đó mới thận trọng tiếp nhận chưởng ấn Cơ gia Hứa ma ma đưa tới.

Mơ màng hồ đồ nhiều năm như vậy, vẫn luôn là nước chảy bèo trôi.

Nếu lần này không phải tổ phụ cùng các thúc bá gặp chuyện không may, nàng có lẽ sẽ thật sự tuân theo sự sắp xếp của tổ phụ gả cho người.

Bởi vì nàng không muốn làm cho tổ phụ thương nàng nhất phải thất vọng.

Hiện giờ Cơ gia điêu linh, cũng đã đến lúc nàng đứng lên mà ra.

Như thế...

Mới không tính là cô phụ ân tình của tổ phụ đã che chở nàng đến nay!

Sau khi lão phu nhân truyền lại những lời dặn dò của lão thái gia, liền mệt mỏi khoát tay với mọi người.

Chỉ là sau khi mọi người rời đi, nàng bỗng nhiên lại nhìn về phía Hứa ma ma bên cạnh nói: “Đi phái người hỏi thăm, xem thử mẫu tử các nàng có bị ảnh hưởng gì không, nhân tiện gửi thêm một ít tiền cho các nàng, bảo các nàng sớm thu thập mấy gian viện tử.”

Hứa ma ma nghe vậy liền sửng sốt: “Lão phu nhân không tin tưởng đại cô nương sao?”

“Tình hình Cơ gia bây giờ rất bấp bênh, nếu Hoàng Thượng thật sự định tội Cơ gia, tất nhiên là phải có người đứng ra can ngăn. Lão thái gia coi trọng Chiêu tỷ nhi, nàng phải thay người Cơ gia chống đỡ. Cơ gia thiếu ai cũng được, nhưng chỉ duy nhất nàng là không thể thiếu.” Trong lòng lão phu nhân tính toán rất rõ ràng.

Cơ gia là tướng môn trăm năm, cho dù Hoàng Thượng thật sự tức giận, nếu có trừng phạt chẳng qua cũng chỉ là gϊếŧ gà dọa khỉ mà thôi.

Đến lúc đó để cho Chiêu tỷ nhi vô dụng nhất đi ra ngoài chịu tội, bà ấy lại mang theo những người khác đi khắp nơi nương tựa.

Như thế, coi như là bảo toàn cả nhà Cơ gia đi.

Cơ Tử Chiêu theo mọi người đi ra ngoài cửa, trong lòng tất cả đều là quân báo hôm nay.

Tổ phụ cùng các thúc bá là loại người nào trong lòng nàng rất rõ ràng, càng kiên định cái gọi là một lòng một dạ, còn tùy ý làm bậy chẳng qua chỉ là tội muốn thêm vào thôi.

Chỉ là tội này một khi định ra, hình phạt đang chờ đợi Cơ gia, nhẹ thì xét nhà sung quân, nặng thì toàn gia bị xử chém.

Cho nên nàng nhất định phải trước khi Nhị hoàng tử trở về hoàng thành báo tang, điều tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho Cơ gia.

“Cũng không biết lão phu nhân nghĩ như thế nào mà thật sự giao cả Cơ gia cho người vô dụng nhất.” Tam phu nhân Ân Văn Anh đột nhiên châm chọc lẩm bẩm một câu.

Nếu không phải nữ nhi của bà ta gả ra ngoài sớm, nhà này làm sao đến phiên một phế vật làm đương gia?

Những người khác nghe thấy lời Tam phu nhân nói, đều im lặng không lên tiếng.

Trong lòng, ai có thể coi trọng đại cô nương từ nhỏ đến lớn chừng này còn chưa nói được vài câu?

Cơ Tử Chiêu theo tiếng ngẩng đầu, cũng nhìn ra được vẻ hoài nghi cùng khinh bỉ trong mắt mọi người.

Trong lòng nàng rõ ràng, mấy năm nay nàng không có tiếng tăm gì, sớm đã là người bị coi nhẹ trong phủ, càng biết nàng đã từng có cũng được không có cũng được thì càng làm cho mọi người cảm thấy nàng thuần lương dễ bắt nạt.

Muốn bình ổn nội ưu, cần phải trừ ngoại hoạn.

Cứ từ từ, không cần vội.

Chuyện gì cũng phải làm từng việc một.

Lâm Uyển Vân nhìn bộ dáng tức giận không phục của mọi người, kéo tay nữ nhi, bước nhanh về phía Chiêu viện.

Vừa vào trong viện, Lâm Uyển Vân vội vàng mở miệng nói: “Chiêu nhi con nghe lời mẫu thân, nhanh chóng ngoan ngoãn trở lại phủ đệ Ngũ hoàng tử đi. Cơ gia hiện tại nhìn như vẫn sống chung trong một cánh cửa, nhưng ai là người không có tâm nhãn chứ? Huống hồ một khi Cơ gia bị định tội, con phải gánh vác như thế nào đây?”

Cơ Tử Chiêu thản nhiên cười, mắt đầy châm chọc: “Mẫu thân có biết là, Ngũ hoàng tử giáng con xuống thành Trắc phi, quản gia lại bắt con phải quỳ bò vào từ cửa phụ?”

Đồng tử Lâm Uyển Vân run lên.

Cho đến bây giờ bà ấy vẫn còn nhớ rõ, Ngũ hoàng tử quỳ gối trước mặt lão thái gia nói lời khẩn thiết như thế nào.

Tại sao bây giờ lại thình lình thay đổi như thế?

“Ngũ hoàng tử trời sinh nhát gan, sợ là nghe lời dèm pha của người bên ngoài mới như vậy. Chiêu nhi, cửa hôn sự này chính là tổ phụ của con trước khi đi tự mình định đoạt, chẳng lẽ con thật sự muốn cho hắn ở dưới cửu tuyền cũng không an tâm sao?” Lâm Uyển Vân luôn cảm thấy mặc kệ như thế nào, cứ trở về phụ đệ Ngũ hoàng tử trước là tốt nhất, cho dù có phải cúi đầu một chút thì sao chứ.

“Tổ phụ định ra cửa hôn sự này cho con, là để cho con đi hưởng phúc, cũng không phải để cho con đi chịu nhục, nếu hôm nay tổ phụ biết việc này, nhất định sẽ đồng ý với lựa chọn của con.”

Vừa nghĩ đến tổ phụ, trong lòng Cơ Tử Chiêu liền đau như bị xẻo thịt cắt da.

Trên đời này, sợ là không ai có thể giống như tổ phụ, bao dung nàng hết thảy, dung túng nàng toàn bộ.

“Chiêu nhi tâm ý đã quyết, mẫu thân không cần khuyên nữa.”

“Nhưng Cơ gia bây giờ làm sao con có thể gánh vác được?”

“Cơ gia ngã con đỡ! Cơ gia sụp con khiêng! Cho dù con có làm hạ đường thê trong miệng tất cả mọi người trong hoàng thành thì cũng tuyệt đối không chấp nhận Cơ gia trở thành dao thớt, bị mọi người giẫm vào trong bùn!”

Lâm Uyển Vân mở to hai mắt, chỉ thấy nữ nhi đứng trước mặt mình thần sắc nghiêm trang, ngạo cốt kiêu ngạo lại trầm tiềm cương khắc.

Nữ nhi như vậy, làm sao còn có bộ dạng im lặng không nói, rụt rè vô tranh?

Một nữ nhi như vậy, làm cho bà ấy vừa xa lạ vừa kinh hãi.

Tâm Lan vội vàng tiến vào viện tử, hơi thở bất ổn hô: “Đại cô nương không tốt! Đã xảy ra chuyện rồi!”